bà nào khác chia sẻ cuộc đời của Musashi thì nàng thấy nghẹn họng. Tên
Otsu đã đánh thức mối ghen tuông trong lòng nàng và khơi đỏ những cục
than tưởng như tàn lụi của một mối tình vô vọng.
- Jotaro ! Ở đây đông người quá, ta muốn nói chuyện với em. Mình ra chỗ
khác đi.
Jotaro gật đầu theo Akemi ra khỏi khuôn viên lữ quán. Phố xá lên đèn sáng
rực.
Khách đi chơi tối đã bắt đầu tấp nập. Kể từ khi rời Kyoto đến nay, bây giờ
Jotaro mới thấy một thị trấn náo nhiệt như thế này.
Về phía chân trời xa, bóng núi Chichibu đen sẫm, yên lặng, nhưng ở đây
sặc mùi rượu sa-kê, tiếng rao hàng lanh lảnh, tiếng xe ngựa ồn ào vả cả
những tiếng nghệ công hát dạo, giọng nghẹn ngào thổn thức kéo dài, u uất
như chính cuộc đời của họ.
- Matahachi có kể ta nghe nhiều chuyện về Otsu - Akemi đưa đẩy, dù biết
rằng đấy chỉ là những lời nói dối - Otsu là người thế nào hả em ?
- Otsu cô nương tốt lắm, dịu dàng và dễ thương. Lại đẹp nữa. Tiểu đệ thích
cô ấy lắm.
Akemi cảm thấy chỗ đứng của nàng trong lòng Musashi mờ đi. Nàng mỉm
cười cố giấu nỗi buồn tủi:
- Otsu tốt thế kia à ?
- Vâng, lại khéo nữa. Hát hay, viết chữ đẹp, biết thổi sáo. Thổi sáo rất giỏi.
Như con mèo xù lông trước khi giương móng, Akemi cười gằn:
- Đàn bà biết thổi sáo thì được tích sự gì ?
Jotaro ngạc nhiên:
- Cô nương không thích sáo à ? Không thích thì thôi, nhưng nhiều người
thích tiếng sáo của cô Otsu lắm, kể cả Yagyu lão tiên sinh. Cô Otsu chỉ có
mỗi một tật đệ không ưa.
- Ừ, là người ai chả có tật xấu. Như ta cũng có tật xấu chứ, nhưng nếu biết
tật mình mà sửa thì thành tốt, còn nếu như đem che giấu đi dưới lớp vỏ đức
hạnh thì chỉ là đạo đức giả ...
- Không, cô Otsu không thế đâu. Cô nương chẳng che giấu cái gì cả.
- Vậy tật của Otsu là gì ?