- Vì lão bá là thương gia mà cháu lại muốn trở thành kiếm sĩ.
Tiếng cười vừa dứt lại phá lên. Lần này lâu và dài tưởng vô tận.
- Không hề gì. Daizo này chẳng phải là dân giả tầm thường không danh
vọng gì hay dòng dõi thế gia. Nếu ngươi bằng lòng, ta sẽ giúp ngươi trở
thành kiếm sĩ.
Jotaro ngạc nhiên thật sự, vì nó cảm thấy tuy bề ngoài cười cợt nhưng bên
trong Daizo không có ý đùa. Bèn quay sang rụt rè hỏi:
- Tại sao lão bá đột nhiên có ý ấy ?
Thình lình Daizo chộp ngay lấy hai tay thằng bé, kéo nó vào lòng mình rồi
ghé sát tai nó mà dằn từng tiếng:
- Nghiệt súc ! Mày nhìn thấy hết cả rồi phải không ?
Jotaro xanh mặt, cố trấn tĩnh:
- Lão bá bảo cháu nhìn thấy gì ?
- Hà hà ! Thằng này vờ vịt khéo thật !
- Cháu không hiểu lão bá định nói gì.
- Mày nhìn thấy việc ta làm đêm qua rồi phải không ? Tại sao mày dám chõ
mũi vào công việc riêng của ta ?
Jotaro cựa quấy cố giằng ra nhưng Daizo khỏe quá. Tay lão như hai gọng
kìm sắt siết chặt cổ tay nó và đùi lão ép chặt vào hai bên hông nó. Biết
không chối được mà cũng không chạy được, Jotaro xuống nước năn nỉ:
- Xin lão bá tha cho cháu ! Cháu chỉ tình cờ mà thấy chứ không chủ ý. Cháu
sẽ không nói chuyện này cho ai biết.
- Khẽ chứ ! Ta không phạt ngươi nhưng muốn ngươi phải làm con ta. Nếu
không chịu, ta không còn cách nào khác là phải giết ngươi để diệt khẩu.
Đừng bắt ta làm thế.
Ngươi là đứa trẻ thông minh tất hiểu rõ.
Lần đầu tiên trong đời, Jotaro thấy sợ. Một nỗi sợ thật sự, không phải là ghê
rợn hay kinh hãi, nhưng là một nỗi sợ tiếp nhận qua lý trí của một kẻ đứng
trước cái chết mà thấy mình bất lực.
- Xin lão bá tha cho ! Cháu đã biết lỗi, xin đừng giết tội nghiệp.
Ánh mắt Daizo sắc như dao nhìn nó. Gọng kềm hai bàn tay lão siết cổ tay
nó mà lời của lão vẫn ngọt tựa mía lùi: