MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 780

sức tự vệ trên bờ sông Sumida tháng trước hiện lên trong trí ông khiến ông
nửa bất mãn, nửa phẫn nộ.
Một người, dù có tài năng đến mấy đi nữa mà thờ ơ như thế trước cái chết
và sự đau khổ của đồng loại do chính mình gây ra thì người ấy cũng không
đáng để ông ngưỡng mộ.
Thấy ông vào, Kojiro điềm nhiên quay lại hỏi:
- Nghe nói Edo có xóm yên hoa mới lập, chủ nhân chắc biết rõ, sao không
cho tại hạ đến thăm ?
Muốn uống rượu hay hưởng lạc, Kojiro thường vẫn có thói đòi hỏi như thế,
chẳng biết vì dụng ý trơ trẽn hay chỉ vì tuổi thiếu niên thiếu tế nhị. Yajibei
khôn khéo đáp:
- Thế ra đại hiệp chưa đến đó bao giờ ư ? Tối nay lão phu phải ở nhà trông
coi gia nhân lo việc tang chứ không thì cũng đến đó với đại hiệp.
Nói đoạn gọi hai tên bộc thân tín là Juro và Koroku đến đưa cho một số tiền
và căn dặn:
- Các ngươi đến đó không phải để ăn chơi mà để đại hiệp sai bảo. Đừng để
đại hiệp mất vui. Nhớ lời ta dặn.
Cả ba theo đường mới đắp qua bãi đậu thuyền Kyobashi, đến gần xóm yên
hoa thì trời đã chạng vạng. Ban đêm ở Edo bấy giờ phần lớn chưa có đèn.
Những đêm không trăng như đêm nay, trời tối như mực, ba thầy trò Kojiro
bước khấp khểnh khó khăn. Đường gồ ghề, nhiều đoạn đá, cát chất thành
đống ngổn ngang, đường chính không đi, đi xuống ruộng.
- Chà ! Đường xá gì mà tồi tệ quá. Đáng lẽ ta phải mang đèn.
Juro cười:
- Đi chơi mang đèn để tổ người ta cười cho. Ấy ! Cẩn thận, có đống đất mới
đào, đại hiệp tránh sang bên kẻo sa xuống hố !
Cả ba cùng nói cười vui vẻ, quên hẳn chuyện bị thảm ban chiều. Đến một
cái cầu gỗ bắc ngang qua một con lạch nước đục ngầu phản chiếu màu trời
đỏ quạch, Koroku bảo Kojiro:
- Xóm yên hoa ở bên kia cầu này. Đây là đường tắt, chứ đường chính xa
hơn và đông người qua lại. Đại hiệp có cần khăn vải không ?
- Để làm gì ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.