MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 836

ta mà thôi. Cả vùng này không ai không rõ ...
- Ta có hơi lãng tai. Ngươi hãy nói to chút nữa. Tên gì ? Ở đâu đến ?
- Hừ ! Thằng này muốn chết ! Đã thế thì trước khi chết, ta cũng cho ngươi
biết tên để khỏi hối tiếc. Ta là Kumagoro đại ca, chuyên môi giới lừa ngựa.
Khắp vùng Chichibu này ai cũng kiêng nể. Con nít thấy ta không dám hó
hé.
Musashi cười khẩy:
- Vậy là lái ngựa rồi !
- Lại nói cho ngươi hay, ta cung cấp ngựa cho tướng phủ đó. Liệu hồn mỗi
khi tiếp xúc với ta ...
- Tiếp xúc ? Tiếp xúc cái gì ?
- Sao ? Phải ngươi sai thằng nhỏ này sang quấy rầy chúng ta không ? Quán
này đâu phải khách sạn. Muốn yên tĩnh thì ở nhà, chúng ta lái ngựa thích
nói to, được không ?
Giọng Kumagoro hằn học, mặt gã đỏ gay, bóng loáng. Mấy giọt mồ hôi từ
trên trán chảy ngoằn ngoèo xuống tận chân mày, gã giơ tay quệt rồi nghĩ
sao, rút ngay dao găm cài bên sườn ra cầm lăm lẳm.
- Ngươi phải lập tức xin lỗi.
Musashi ngừng đũa, ngẩng nhìn Kumagoro, mặt đanh lại:
- Xin lỗi cái gì ?
- Xin lỗi đã làm rộn cuộc vui của anh em chúng ta !
- À ra thế ! Kumagoro, phải tên ngươi là Kumagoro không ? Hãy trông đây
rồi cho biết ngươi làm được như thế này chăng.
Vừa hết câu, bỗng xoét một tiếng, Musashi thình lình rút đoản kiếm. Ánh
thép loáng lên dưới tia nắng, ba vật đen lả tả rơi xuống chiếu. Chưa ai biết
rõ là gì, Musashi đã tra kiếm vào vỏ nhanh trong chớp mắt. Trông kỹ những
vật đen trên chiếu thì ra ba con ruồi trâu. Hắn thản nhiên bảo đồ đệ:
- Sannosuke ! Nhặt mấy con ruồi vất ra ngoài rồi lau chiếu cho sạch !
Kumagoro há hốc mồm. Chưa bao giờ gã thấy ai xuất thủ thần tốc như vậy.
Kinh hãi cực kỳ, gã lui dần ra cửa.
Khi Sannosuke trở lại, phòng bên chỉ còn nghe vài tiếng thì thào khe khẽ.
Lát sau yên lặng như tờ, có lẽ bọn lái ngựa đã rút đi cả. Hai thầy trò cười

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.