MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 838

Mặt tiền cũng không phải là một cửa hàng nữa, vì ngoài cái bảng gỗ quảng
cáo ra, không thấy có chỗ nào trưng bày bất cứ cái gì cả. Mà cái bảng quảng
cáo đề chữ “Ma tâm pháp” càng bí hiểm nữa, khiến ai muốn đoán và hiểu
thế nào cũng được.
Musashi bước vào. Căn nhà vắng teo. Một cái bình phong che sơ sài gian
ngoài cho thấy bên trong là một phòng hẹp, hơi tối. Bên trái có hành lang
chạy hun hút sâu đến đâu không rõ. Trong phòng kê một chiếc tủ thấp, trên
sàn trải chiếu và trên chiếu một người nửa ngồi nửa nằm, mặt hơi nghiêng
ra phía ngoài, đầu gối lên một cái tráp.
Musashi nhìn người đó, không đoán được bao nhiêu tuổi và cũng không
biết được là gã đang làm gì, ngủ hay tĩnh tọa. Ngọn đèn leo lét để trên tủ
chiếu ánh sáng lờ mờ trên khuôn mặt vàng bủng khiến sắc diện gã bềnh
bệch như đất sét. Trông gã, Musashi liên tưởng đến hình một đạo sĩ vẽ
trong những bức cổ họa.
Hắn hắng giọng. Người kia dường ngủ say, chẳng có phản ứng gì. Hắn gọi
to hơn:
- Chủ nhân ! Chủ nhân !
Bấy giờ mới thấy người kia từ từ quay đầu ra, như có vẻ cố gắng lắm mới
thoát khỏi giấc mộng dài hàng thế kỷ. Gã lấy tay chùi nước dãi bên mép,
đoạn thong thả ngồi dậy ngước nhìn Musashi:
- Khách muốn điều gì ?
- Phải chủ nhân quý danh là Zushino Kosuke, chuyên mài kiếm chăng ?
- Phải, mài kiếm và tâm con người.
Musashi có cảm tưởng gã Kosuke này, nếu quả thật là tay chuyên môn mài
kiếm thì chỉ làm cho kiếm nhụt đi mà thôi. Nghĩ vậy hắn cười thầm, nhưng
cũng cứ nói rõ mục đích của mình.
- Xin cho xem kiếm.
Kiếm vừa đưa ra, Kosuke chồm hẳn người lên, hai tay đỡ lấy, trân trọng,
vui mừng như gặp bạn quý.
“Kỳ thật ! Gã này thấy người thì lạnh nhạt mà thấy kiếm thì trọng vọng !”.
Musashi nghĩ, “Cũng lạ !”.
Kosuke đến bên đèn, khêu cho sáng, rồi tay trái cầm bao kiếm, tay phải nhè

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.