MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 843

dời mắt ra được. Bao đen bóng, chạm trổ tinh vi, dáng hơi cong, thật cân
đối. Hắn rút kiếm ra khỏi bao, lượng định sắc nhụt, nhấc trên tay thấy vừa
vặn quá. Ánh thép xanh biếc, những nét chạm đường khắc trên chuôi nhất
nhất đều trau chuốt, hoàn hảo. Ghé sát vào đèn, quan sát kỹ, càng trông
càng thích, không chỗ nào chê trách. Sợ kiếm ấy đối với mình quá sang,
hắn bỏ xuống định chọn cây khác mộc mạc hơn, nhưng không sao rứt ra
được.
Bèn ngẩng đầu lên nhìn Kosuke:
- Tại hạ lấy thanh này được chăng ?
Hắn không nói “mượn” vì thấy thanh kiếm thật vừa ý nên muốn mua đứt.
- Khách quan thật có mắt tinh đời. Nó là một danh phẩm của thế kỷ trước
đấy !
- Chắc chủ nhân không bán ?
Kosuke mỉm cười:
- Sao lại không ? Gặp người xứng đáng thì bán chứ !
- Bao nhiêu ?
- Xin để lại với giá vốn thôi.
- Nghĩa là bao nhiêu ?
- Hai chục lạng vàng !
Số tiền quá lớn, Musashi không thể nào có nổi. Hắn ngần ngừ:
- Vậy tại hạ chẳng dám mượn đâu.
- Sao vậy ? Khách quan cứ dùng, bao lâu cũng được !
Musashi lắc đầu:
- Kiếm tốt quá, dùng quen rồi khi trả lại như phải vĩnh biệt một người thân,
tại hạ chịu không nổi.
- Khách quan thích nó đến thế kia à ? Kosuke nhìn kiếm rồi lại nhìn
Musashi. Vậy xin biếu ...để làm duyên, nhưng cũng xin khách quan cho lại
một cái gì...
Musashi gãi cằm bối rối. Hắn chẳng có cái gì để cho lại.
- Nghe Honami tiên sinh nói khách quan tạc tượng đẹp lắm. Một bức tượng
nhỏ cũng đáng quý.
Musashi đỏ mặt, càng bối rối hơn. Bức tượng Quan Âm mới đây hắn đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.