Nói đoạn đẩy nó ra, đóng cửa, xăm xăm đi trước, bảo Sannosuke theo sau.
Trong đêm tối, tà áo mụ phất phơ tựa cánh con thiêu thân lớn bay trong
sương mù lãng đãng.
Gần đến giữa cầu, bỗng có gã đàn ông đi ngược chiều sát vào người mụ,
huýt sáo.
Nhưng gã không dừng bước, cứ tiếp tục qua mặt cả hai người. Mùi rượu sa-
kê bốc lên nồng nặc.
Mụ dẫn đường dừng chân lại nhìn theo rồi gọi với:
- Ai như Quản Bạc Nhất ?
Gã đàn ông khựng lại một chút, rồi tiếp tục đi chẳng nói chẳng rằng. Mụ
chạy theo nắm vai áo:
- Quản Bạc Nhất ! Ngươi biết ta mà ! Sao hờ hững với nhau quá thế ?
- Bỏ ra ! Gã kia đáp.
- Không ! Lâu nay không gặp, không muốn đi với ta chăng ?
- Hết tiền rồi !
- Can gì ! Lúc khác trả cũng được !
Rồi ôm cứng lấy gã đàn ông có tên Quản Bạc Nhất ấy, mụ quay bảo
Sannosuke:
- Đi đi ! Ta cần nói chuyện với ông này.
Kinh ngạc chẳng hiểu đầu đuôi gì, Sannosuke đứng sững nhìn hai người
giằng co nhau cho đến khi mụ kia kéo gã đàn ông xuống chân cầu và mất
hút trong bóng tối dưới đó.
Lát sau hoàn hồn, nó bước ra thành cầu vịn vào lan can gỗ, tò mò nhìn dòng
nước đen bẩn, lờ đờ chảy bên dưới. Thình lình, giọng người đàn bà rít lên
the thé, nhọn hoắt như đâm vào tai nó cùng với tiếng gió rít của hòn đá ném
về phía nó đứng.
- Súc sinh ! Mày nhìn cái gì thế ?
Sannosuke né tránh, bỏ ra giữa cầu rồi cúi đầu lầm lũi bước. Suốt thời kỳ ở
Hotengahara cho đến nay, chưa bao giờ nó thấy một bộ mặt nào ghê sợ hơn
bộ mặt trắng bệch như vôi của người đàn bà ấy lúc đó.
Qua khỏi cây cầu gỗ, Sannosuke theo con đường trải đá xanh độc nhất đến
trước một kho hàng rồi tới một tường rào ngăn kho hàng ấy với một kho