MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 851

nó không chịu khuất phục.
- Thưa ông, thế ông có thể vẽ cho cháu đường nào đi đến Higakubo được
không ?
- Thằng này điên ! Dù ta có vẽ cho mày thì mày cũng phải đi hết đêm mới
đến được.
- Không sao, cháu sẽ đi cả đêm.
Người lính lẳng lặng không nói gì, nhưng trong lòng thầm phục thằng bé.
- Ở chân núi, cầy cáo vô số. Mày sợ cáo nó hớp hồn không ?
- Không, cháu không sợ.
- Mày quen với hiệp sĩ Kimura hả ?
- Không, nhưng thầy cháu quen.
Người lính không hỏi thêm gì nữa, nhưng sau nghĩ thế nào, bảo với
Sannosuke:
- Ta khuyên như thế này. Bây giờ khuya rồi mà mày lại không biết đường,
sợ lạc.
Ta cho ngủ ở đây, sáng mai hãy đi, mày nghĩ sao ?
Ngần ngừ một lát, có lẽ cho là phải, Sannosuke gật đầu.
- Có rơm trong chuồng ngựa ấy. Mang vào vựa thóc trải ra mà ngủ.
Hôm sau gần trưa, Sannosuke mới giật mình thức giấc. Trong vựa thóc vừa
tối vừa ấm, nó ngủ quên, không ngờ trời sáng lúc nào. Bước ra cửa, ánh
nắng chan hòa khiến mắt nó hấp háy phải lấy tay che. Sực nhớ đến nhiệm
vụ phải làm, Sannosuke rảo bước ra điếm canh. Người lính đêm qua còn đó,
thấy nó, nhe răng cười chế nhạo:
- Sao không ngủ thêm giấc nữa ?
Nó cũng cười xòa:
- Cháu ngủ quên ! Thế ông đã vẽ đường cho cháu chưa ?
- Rồi. Hôm qua mày nói cần gấp mà !
- Vâng, cảm ơn ông, cháu đi ngay giờ đây.
- Khoan, ở lại ăn chút gì lót lòng đã. Đủ cơm cho hai người đấy, ăn đi !
Thấy người lính tử tế với mình, Sannosuke cúi đầu cảm tạ.
Ăn xong, cầm mảnh giấy vẽ sơ sài những đường chính dẫn đến Higakubo,
Sannosuke cáo từ người lính, lên đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.