MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 853

một hồi chuông, không, của tiếng cồng thúc quân hay của hồi trống trận, ầm
ì trong gió khiến nó rùng mình. Sannosuke không ngờ nó đang đứng giữa
vùng linh địa của ngôi đại điện thờ thần Thái Dương giờ đây đã hoang phế.
Sương chiều xám đục quanh quất bên những ngọn cây thấp và những lùm
bụi ven đường mòn. Sannosuke bỗng thấy những gốc cây như sáng hơn lên.
Đã có lần nó có cảm giác như thế khi đứng trong gian phòng bên khung cửa
sổ dán giấy lúc chập choạng tối. Gian phòng dường như sáng hẳn trong khi
bên ngoài trời chiều mỗi lúc một tối. Thầy nó bảo đó là ảo giác. Nhưng lần
này cảm giác ấy mạnh lắm. Nó không cho là ảo giác, lấy tay dụi mắt, và
bỗng chú ý đến đôi mắt tròn xoe, đỏ như hổ phách đang trừng trừng nhìn nó
từ trong hốc một gốc cây mục.
- Con cáo !
Sannosuke vùng lên, vung gậy đập mạnh một cái. Soạt ! Con vật nhảy qua
đống lá khô. Nhanh không kém, Sannosuke chạy theo. Cây gậy vung lên
giáng xuống hết bên tả lại bên hữu, kêu bồm bộp ! Một tiếng chít ! Hình
như con vật trúng thương bật lên cao.
Bộ lông màu lá úa xẹt trong bóng tối tựa tia nắng quái loé lên rồi vụt tắt lúc
chiều tà. Rồi mất hút. Sannosuke đuổi theo, cầm gậy hất tung những đám lá
khô, cành gẫy. Không vết tích gì của con vật. Nó cau mặt, lo lắng đảo mắt
nhìn quanh. Ngay từ khi còn dưới gối mẹ, Sannosuke đã được nghe kể rất
nhiều chuyện cổ tích về con cáo. Đó là một giống vật ghê gớm, rất xảo
quyệt, có biệt tài thay hình đổi dạng và mê hoặc những kẻ nào ở gần. Bản
tính Sannosuke ưa loài vật, kể cả lợn rừng và chồn hôi, nhưng nó ghét cáo
vô kể. Ghét và sợ nữa. Nó tin chắc nếu gặp con cáo này, nó sẽ bị dẫn đi lạc
đường cũng như hôm qua cáo đã dẫn nó đi lạc tại khu Kobikicho. Hơn nữa,
con cáo này vừa bị nó đánh có thương tích, tất sẽ tìm cách trả thù. Vừa tức,
vừa buồn, Sannosuke ngồi xuống bên thân cây đổ trong đám cỏ cao. Nó
cảm thấy đói và khát, nhất là khát.
Hoàng hôn xuống nhanh. Những vạt ánh sáng sau cùng của một ngày quý
xuân như rút vội vàng khỏi đỉnh các ngọn đồi ở đằng xa. Sannosuke thè
lưỡi liếm những lá trà dại đọng sương cho đỡ khát. Mồ hôi trên mép chảy
vào miệng hơi mặn, nó giơ tay áo quẹt ngang. “Con cáo đó chết thì may,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.