MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 870

Mỗi ngày theo thông lệ, điểm tâm xong, Tadatoshi thường ra đại sảnh

hỏi han mọi việc xảy ra trong lãnh địa, duyệt phê những tờ trình của thuộc
cấp rồi vào thư phòng đọc sách hoặc cùng với các tham vấn luận bàn về tư
tưởng của Nho gia, buổi chiều tập luyện ở thao trường; đến tối rảnh rỗi,
đàm luận võ nghệ với các thuộc cấp thân cận cùng trang lứa.
Tadatoshi còn trẻ, tính tình khoáng đạt, nên trong những cuộc mạn đàm như
vậy, không khí bên khay trà hay chiếu rượu thường cởi mở, tự nhiên. Ông
mặc áo mỏng bằng vải gai, hàn huyên cùng thuộc cấp thật thoải mái.
- Này Okatani, nghe nói ngươi giỏi về môn trường thương, không mấy ai
địch nổi, đúng chăng ?
- Bẩm, quả vậy !
Thấy lời đáp ra vẻ đắc ý, không tỏ chút khiêm nhường nào, Tadatoshi mỉm
cười:
- Ngươi tự tin lắm nhỉ !
- Bẩm thiếu gia, cho đến nay chưa ai qua mặt được tiểu nhân thì hà tất phải
chối cãi làm gì ?
Tadatoshi gật đầu:
- Ừ phải, để đấy. Có ngày ta sẽ thử tài cho ngươi biết.
- Xin đa tạ. Tiểu nhân mong ngày ấy sớm đến.
- Nếu ngày ấy không đến thì may cho ngươi lắm đấy !
Mọi người ha hả cười. Okatani lại nói:
- Thiếu gia chắc đã nghe câu đồng dao trẻ con hát ngoài phố ?
- Chưa, câu gì thế ?
- Câu hát ngụ ý ca tụng tiểu nhân.
- Vậy hả ? Đọc ta nghe thử.
Sử thương nhiều kẻ

Năng luyện ắt tinh
Vạn người khôn địch
Thương Okatani Goroji.

Nghe đọc vừa dứt, Tadatoshi đập tay vào đùi cười sằng sặc:
- Hay lắm ! Khéo lắm ! Nhưng ai đã sửa câu ấy thế ?
- Sửa ? Bẩm có ai sửa đâu ? Câu ấy do người nhà tiểu nhân nghe được rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.