MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 877

Chiều xuống đã lâu mà Kakubei chưa về. “Chắc đêm nay hắn phải ở lại
trong dinh”, Kojiro nghĩ thầm rồi dần dần thiếp đi trong tiếng muỗi cùng
những tiếng côn trùng ri rỉ quanh hè.
Dưới chân đồi, một bóng đen vừa nhảy qua hàng giậu. Đêm khuya, trăng lơ
lửng giữa trời, vằng vặc. Lẩn trong những lùm cây thấp, bóng đen phủ
phục, chờ đợi. Rồi như một con ếch, gã bò vào, nhích từng bước, từng
bước, sau mỗi bước lại dừng lại nghe ngóng.
Kojiro vẫn ngủ say, tiếng ngáy đều đều khiến bóng đen vững dạ. Gã đưa
lưỡi kiếm luồn qua khe cửa, nhẹ nhàng đẩy sang bên. Khung cửa lùa mở hé,
êm như ru, bóng đen bò vào, mất hút trong căn phòng tối.
Tiếng ngáy thưa dần, có tiến sột soạt của người vừa trở mình. Bên ngoài,
ánh trăng vẫn chan hòa đổ trên những lá trà đen cứng như phủ lên đó một
lớp bạc lỏng.
Yên lặng kéo dài chẳng biết bao lâu, một khắc hay mười khắc ? Ý niệm về
thời gian mất hết. Chợt tiếng thét như xé toang màn đêm yên tĩnh và sau đó
là tiếng mũi kiếm cắm phập xuống chiếu ngay chính giữa chỗ Kojiro nằm.
Một bóng người vọt ra ngoài cửa sổ. Tiếp liền đó, Kojiro, tay trái còn giữ
bao kiếm, tay phải trỏ mũi “cây sào phơi” vào cổ họng bóng đen đứng thở
hổn hển.
- Ngươi là ai ?
Giọng Kojiro hết sức bình tĩnh. Như bức tượng đá, hắn không tỏ vẻ gì ngái
ngủ hoặc bị khích động sau cuộc tập kích. Bóng đen vẫn đứng yên không
đáp.
- Nói ngay ! Ngươi là ai ? Tên gì ?
- Ta thất bại thì ngươi giết ta đi, cần gì hỏi danh tính. Nhưng báo cho ngươi
biết phái Obata sẽ không để ngươi yên.
Kojiro cười nhạt. Thì ra tên này thuộc phái Obata đến để trả thù cho đồng
bọn bị hắn giết tại bờ sông Sumida đây ! Một cái xoay tay nhẹ. Lưỡi kiếm
loáng lên như lằn chớp dưới ánh trăng. Tiếng rú tắt nghẹn trong cổ họng và
một thây người đổ xuống trước nụ cười thỏa mãn chưa tắt của Kojiro.

CHƯƠNG 71
CHIM BẰNG KHOE VUỐT

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.