MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 879

đã rồi mới trở ra.
Gọi gia nhân, không ai đáp. Hỏi thì Kojiro nói:
- Hôm qua, vì không có việc gì, thằng bộc xin về thăm mẹ, tại hạ đã cho nó
nghỉ.
Quái lạ, sao bây giờ vẫn chưa trở lại.
Vì có họ xa với vợ Kakubei nên Kojiro vẫn giữ lễ trong cách xưng hô, tuy
nhiên đôi khi hắn cũng tỏ ra lạm quyền như trong vụ cho tên bộc về nghỉ.
Kakubei không nói gì. Chắc trong lúc vui, hắn không để ý. Chỉ thấy rót
rượu ra hâm, mang lại trước mặt Kojiro rồi cả hai ngồi đối ẩm.
- Hôm nay tại hạ có tin mừng.
- Tin gì ? Kojiro hỏi.
- Như đại hiệp biết, tại hạ nhiều lần đã nêu danh tính đại hiệp ra trước mặt
thiếu gia nhưng mãi đến hôm qua mới được ngài lưu ý. Ngài nói mời đại
hiệp đến gặp ngài.
Thật là một vinh hạnh.
Tưởng như thế cũng đủ để Kojiro vui mừng. Không ngờ hắn chẳng nói gì.
Kakubei bồi thêm:
- Thuộc hạ trong dinh chẳng thiếu. Ai cũng sẵn sàng giới thiệu người của
mình, nhưng dường như thiếu gia đã có chủ ý, muốn hội kiến với đại hiệp
trước.
Kojiro rót rượu ra chén, đưa cho Kakubei:
- Xin phép tôn huynh, mừng tôn huynh một chung rượu.
- Hà hà ! Mừng đại hiệp mới phải chứ !
Đoạn giơ cao chén rượu lên “khà” một cái cạn chung.
Thấy Kojiro vẫn ngồi im, không đổi sắc mặt, Kakubei thầm khen con người
khí phách, biết tiết chế cảm xúc.
Kojiro lại tự rót rượu ra chén, bưng uống. Lát sau mới nói:
- Đa tạ tôn huynh.
- Có gì đâu ! Xin đừng khách sáo. Đối với kiếm sĩ tài ba, tương lai rạng rỡ
như đại hiệp lẽ dĩ nhiên tại hạ phải lo tiến cử lên chủ soái. Đó chỉ là bổn
phận, còn riêng đối với đại hiệp, đó là nghĩa tương tri. Có gì mà phải bận
tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.