MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 894

Matahachi gãi đầu, bối rối:
- Tại hạ như thế này đến thăm sao được ! Vả lại ... vả lại ...
- Ngươi là đứa con bất hiếu. Tưởng tượng xem mẹ ngươi sống được bao lâu
nữa ?
Rồi nếu gặp Musashi, biết chuyện gì sẽ xảy ra ? Bấy giờ ngươi sẽ hối hận
suốt đời!
- Ờ, có lẽ tại hạ cũng phải nghĩ đến chuyện đó.
Nói thế, nhưng thật ra Matahachi sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện tìm gặp
mẹ.
Mọi người, kể cả kẻ vừa mới cứu mạng hắn, xét cho cùng, chẳng hiểu gì về
những liên hệ tình cảm giữa mẹ con hắn cả.
Hai người chia tay nhau. Matahachi đi đường nhỏ sang phía tây, còn Kojiro
dọc hướng đông nam về thành phố. Nhưng được một quãng, Kojiro quay
trở lại đuổi theo Matahachi, vừa đi vừa ẩn trong các lùm cây ven đường
không để gã biết.
Đến một nơi cỏ tranh mới cắt lam nham, chỗ đất còn cháy xém, màu than
đen loang lổ từng đám, chỗ cỏ mọc đã cao, hiên ra chục căn nhà dài mái rạ,
vách ván lẩn giữa những cây hồng dại, quả vàng quả xanh lẫn lộn. Đó là
chỗ ở của một số công nhân làm đủ nghề trong các dinh lãnh chúa đang xây
cất ở Edo:
thợ nề, thợ mộc, thợ vác đá, thợ đào giếng ... Mỗi căn chứa được năm hộ,
có khi sáu, bảy.
Edo bành trướng nhanh, thợ thuyền đến lập nghiệp mỗi ngày một đông,
mạnh ai nấy sống, tranh nhau đốt cỏ khai quang thêm mãi ra. Ngoại vi Edo
này có đến hàng trăm xóm như thế.
Matahachi, may có người giới thiệu, len lỏi vào cũng chiếm được khoảnh
đất nhỏ, đương nhiên trở thành kẻ ngụ cư trong xóm.
Về đến nhà, một thiếu phụ lật đật ra đón. Nàng là cô bé Matahachi kể cho
Kojiro nghe lúc nãy. Tưởng ai, hóa ra Akemi.
- Giao hết chỗ dưa rồi hả ? Thay áo đi tắm đi !
Matahachi vui vẻ gật đầu. Nghèo và bị chèn ép như hắn, nhưng đôi lúc hắn
cũng thấy vui, cuộc đời đáng sống lắm. Akemi bỏ hắn đi mấy lần, tưởng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.