nhiên vì sự tiếp đãi quá trọng hậu ấy.
Thủ tòa là một vị tăng trung niên, mập lùn, da đỏ hồng, xúng xính trong bộ
thiền phục màu vỏ dà, bước ra chắp hai tay:
- A di đà Phật ! Thiểm tòa lại được cung nghênh thí chủ lần nữa. Cửa thiền
cô lậu, chẳng có gì xứng đáng đãi khách, mong thí chủ đừng để ý.
Biết có sự nhầm lẫn, Musashi vội cải chính:
- Tại hạ mới đến đây lần đầu. Tại hạ chỉ là một Giang hồ lãng nhân muốn
biết tung tích Daizo tiên sinh ở Nara mà thôi.
Thái độ thủ tòa lập tức đổi khác. Ông nhìn Musashi từ đầu đến chân, mặc
dù ông chỉ đứng đến ngực hắn, cất giọng hách dịch:
- A ! Vậy thí chủ đến đây không phải để dâng cúng gì mà chỉ để hỏi tin tức
một người khác đã dâng cúng vào đền thôi, phải không ?
- Dạ phải. Tại hạ chỉ có mục đích ấy !
- Thế tại sao không nói trước ?
- Tại hạ đã nêu rõ là việc có liên quan đến một người tên Daizo chứ không
hề nói cung hiến tài vật gì. Chắc có sự hiểu lầm.
- Vậy thí chủ là Ronin đấy ! Ta chẳng biết và cũng chẳng muốn hỏi danh
tính quê quán thí chủ làm gì, nhưng nói cho thí chủ hay bản tòa không bao
giờ tiết lộ những tin tức như thế. Muốn biết điều gì cứ coi sổ.
Nói đoạn, hất hàm bảo sa di mang sổ tới. Musashi liếc qua chỉ thấy ghi vỏn
vẹn:
“Daizo ở Nara, cúng ba lần, mỗi lần lạng”, ngoài ra không tin tức gì khác.
Bèn cảm ơn và bước ra cửa.
Buổi lễ đang hồi thịnh. Đoàn nhạc công áo vóc viền vàng, đội mũ cao
nghệu, thổi sáo trúc, tiếng ríu rít lảnh lót như chim. Ca công đeo mặt nạ,
vừa đi vừa múa hát một bài lễ ca, thỉnh thoảng lại đập vào mặt trống đeo
trước ngực kêu “Bung ! Bung !” để giữ nhịp. Nhìn cảnh ấy, Musashi tưởng
mình đang sống lại thời thơ ấu đi xem hội đền Mimasaka ngày trước. Hắn
như thấy hiện ra trước mắt cũng đám đông ấy, lẫn lộn giữa những người dân
quên chen lấn nhau, nét mặt trắng hồn nhiên của Otsu, cái cười chân thật
ngờ nghệch của Matahachi, và cậu Gon em cụ Osugi đi đi lại lại dáng điệu
quan trọng. Và mờ ảo như sương khói, mẹ hắn lo lắng đến tìm hắn sợ hắn