MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 989

Cụ Osugi trố mắt nhìn Jotaro, đoạn liếc vào trong khoang thuyền rồi nghĩ
sao bà kéo tuột Jotaro lên bờ.
- Này Jotaro ! Khe khẽ chứ. Nào bây giờ nói ta nghe chuyện gì xảy ra thế ?
- Tàu chỉ đậu ngoài xa để chuyển hàng xuống thuyền nhỏ mang vào bờ thôi,
vì đêm nay ít hàng. Họ bảo đã trễ rồi phải đi gấp.
- Thế còn thằng Takezo ?
- Có hai người đã chèo thuyền ra gặp để mời ông vào quán, nhưng ông từ
chối.
Ông nói có việc cần phải theo tàu đi ngay.
- Sao mày không theo ra ?
- Con biết họ đi lúc nào mà theo ! Họ về kể lại mới biết chứ !
Cụ Osugi ngẩn người. À, thì ra thế ! Nhưng biết nói sao với Otsu đây !
Lúng túng, bà bảo Jotaro:
- Hay gọi lái đò bảo họ chèo thuyền theo ?
- Trễ rồi bà ạ ! Kìa bà trông, tàu đã ra xa rồi còn gì !
Cụ Osugi tần ngần đứng lặng. Lúc sau, đẩy Jotaro xuống thuyền trước:
- Mày xuống trước đi, ta đi sau ! Nói cho Otsu biết chuyện xảy ra như thế,
ta chẳng có can đảm nói với nó đâu ! Mà kheo khéo nhé, kẻo nó thất vọng
quá lại tăng thêm bệnh.
Vào trong khoang, đã thấy Otsu dậy từ bao giờ. Nàng ngồi dựa mạn thuyền,
mắt nhìn vào quãng không như kẻ mất hồn.
- Cô Otsu !
- ...
- Cô thấy trong người thế nào ? Sao không nằm nghỉ ?
- Thầy em không đến phải không ?
Jotaro giật mình:
- Dạ, không ! Nhưng sao cô biết ?
- Cô nghe rõ hết cả rồi !
Nàng quay mặt ra, nước mắt ràn rụa:
- Buồn quá nhỉ ! Cứ nghĩ chàng gần như thế mà cô chẳng được gặp.
Cụ Osugi cũng vừa tới ngồi xuống bên. Bà cầm tay Otsu và chùi nước mắt
cho nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.