MỘ BIA GIỮA BIỂN - MẢNH ĐẤT CUỐI CÙNG NƠI NGƯỜI CHA NẰM LẠI - Trang 10

Tôi lấy ra bức tượng Bồ tát Quan Âm màu đồng đỏ như thể nâng niu.

Bức tượng Quan Âm bằng gốm Bizen mà một người bạn đã tự tay nung lấy
tặng tôi dành cho ngày này. Trong bụng bức tượng làm từ chất đất của quê
hương, tôi có gửi vào một bức thư cầu nguyện an ủi vong hồn do trụ trì
chùa Đại Nguyện tự vùng Itsukushima viết cho.

Hãy đến với những người đang nằm ngủ dưới đáy biển nhé!

Vừa niệm Phật tôi vừa nhẹ nhàng buông tay. Trong khoảnh khắc sau,

bức tượng rời khỏi đôi tay tôi chìm xuống nước, hướng về đáy biển như thể
đã quyết tâm. Cứ chìm xuống đến đáy đến đáy, không dao động hay do dự,
chỉ chìm xuống đáy sâu, sâu. Với tốc độ nhanh như vậy tôi nghĩ đến những
bàn tay vô hình đang mải mê chuyền bức tượng Quan Âm xuống đáy.
Những người đã hy sinh trong chiến trận mà bắt đầu từ cha tôi đó ngay cả
xương cốt cũng không được phép trở về. Trong suốt sáu mươi sáu năm qua
chưa từng có một lời cầu nguyện nào từ Tổ quốc hay từ quê hương đến
được với họ nơi mảnh đất này. Lần đầu tiên bức tượng Quan Âm cầu
nguyện sự quay về Tổ quốc cho những linh hồn mới giáng hạ trên đầu
những linh hồn đang đợi chờ lặng yên vô vọng dưới đáy biển.

Cha ơi!

Vừa dõi nhìn theo xuống tận đáy biển mà bức tượng Quan Âm đang

chìm xuống, trong tâm tư tôi vừa cất lên tiếng gọi, rồi tôi nhắm mắt và chắp
tay nguyện cầu. Trong đôi mắt khép tôi hình dung tay cha tôi đang nhận lấy
rồi ôm thật chặt bức tượng Quan Âm vào mình. Bàn tay dày và thô kệch
của một người nông dân.

“Teruo!”

Vừa gọi tên tôi, bàn tay đó xòe ra rồi dùng lực siết chặt tay tôi như ôm

ấp. Thông qua lòng bàn tay dày ấy, hơi ấm truyền sang tôi như thấm nhiễm
vào người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.