MỘ BIA GIỮA BIỂN - MẢNH ĐẤT CUỐI CÙNG NƠI NGƯỜI CHA NẰM LẠI - Trang 9

Bất chợt tiếng động cơ thuyền ngưng bặt.

Sự yên tĩnh như đã quay trở lại, chỉ còn nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào

mạn thuyền và tiếng thì thầm của gió.

Một người Việt Nam điều khiển chiếc thuyền nói qua phiên dịch:

“Đến rồi đó, ở đây.”

Tôi cúi đầu, hít một hơi thật sâu.

Nơi đây à, nơi đây, chính nơi đây cha tôi đã…

Tôi bước ra phía mạn thuyền, lặng lẽ nhìn sâu xuống đáy biển. Biển

Đông

[1]

lấp lánh màu xanh. Giữa làn sóng nước lay động phản chiếu sáu

mươi sáu năm trôi qua kể từ ngày đó.

Cuối cùng con đã đến rồi cha ơi!

Vùng biển nơi vĩ độ Bắc 15°02', kinh độ Đông 109°08', vùng vịnh

Đông Nam cách Quảng Ngãi tám mươi ki-lô-mét. Dưới đáy biển này, bây
giờ cha tôi vẫn đang nằm ngủ.

Vào đêm trước rạng sáng ngày 22 tháng 12 năm 1944 (năm Chiêu Hòa

thứ mười chín), giai đoạn cuối của cuộc Chiến tranh Thái Bình Dương, cha
tôi, Nakamoto, một người lính pháo binh thủy quân lục chiến đã chìm
xuống vùng biển này cùng chiếc tàu chở dầu Otowasan Maru. Bị trúng hai
phát ngư lôi của tàu ngầm Mỹ. Tôi nghe nói rằng chiếc tàu Otowasan Maru
chở đầy xăng máy bay ngay lập tức phát hỏa, cháy phừng phực soi sáng
vùng biển khuya tối đen như ánh sáng buổi trưa. Cả binh sĩ và thuyền viên
của chiếc tàu, gồm cả cha tôi là một trăm mười chín người, đã hy sinh. Nơi
các vùng biển gần đó, các chiếc tàu khác trong hạm đội cũng lần lượt bị
đánh chìm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.