MỘ BIA GIỮA BIỂN - MẢNH ĐẤT CUỐI CÙNG NƠI NGƯỜI CHA NẰM LẠI - Trang 11

Vừa gọi Teruo, cha vừa siết chặt lấy bàn tay tôi như bao bọc chở che

từ phía bên ngoài.

“Các con hãy giúp mẹ, đừng cãi vã nhau, giữ gìn nhà cửa nhé!”

Được chứ, Teruo. Khi cha hỏi vậy, tôi ngái ngủ gật đầu. Khi ấy tôi chỉ

mới vừa bảy tuổi.

Cha cùng tôi và ba anh trai đang đứng đợi tàu lửa nơi nhà ga trong núi.

Giá như tàu đến trễ dù chỉ một phút thôi cũng tốt biết bao.

Chuyến tàu đến ga đúng giờ như làm nát tan đi nguyện ước huyễn ảnh

đó.

Chỉ có hai toa hành khách. Cha tôi lên tàu, ngồi sát cửa sổ chỗ cuối

cùng. Đó là buổi sáng ngày kết thúc chuyến về thăm quê lần cuối cùng và
quay trở về đơn vị trực thuộc.

Cha tôi nhoài người ra cửa sổ, lần lượt nắm chặt tay anh tôi và tôi

đang đứng trên sân ga. Tôi đã không thể nào còn nhớ được là khi cha hỏi
tôi lúc ấy bảy tuổi đã trả lời gì hay chỉ im lặng mà cúi đầu không biết nữa.
Điều còn lại trong ký ức chỉ là cái chạm vào lòng bàn tay dày sần sùi với
cảm giác tê tê vì bị siết chặt và hơi ấm lan tỏa.

Trong khi tôi bị nắm tay chặt một lúc lâu thì hơi ấm đó truyền sang tôi

như lan tỏa từ giữa lòng bàn tay cha vậy. Cái vật chứa đầy hơi ấm đó là cái
gì vậy nhỉ?

Tôi muốn nói điều gì đó, thế mà không thể nói.

Trước khi tình cha con sắp sửa trào dâng, cha tôi đã buông tay ra và

lấy lại tư thế ngồi nghiêm bất động.

Cha giơ tay chào đùa với chúng tôi và nói lớn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.