MỘ BIA GIỮA BIỂN - MẢNH ĐẤT CUỐI CÙNG NƠI NGƯỜI CHA NẰM LẠI - Trang 111

Tháng 11 năm 2009, bức tượng Quan Âm đến tay tôi. Tôi đem bức

tượng đến tham bái chùa Bồ Đề nơi ngôi làng bên cạnh, nhờ sư đọc kinh để
bức tượng tiếp nhận linh hồn. Không chỉ riêng tên của cha tôi mà còn tên
của tất cả ba mươi ba chiến sĩ pháo binh trên thuyền đã hy sinh cùng lúc
với cha tôi nữa. Bức tượng Quan Âm được cúng dường xuống biển sẽ chìm
xuống nơi nào đó hay sẽ lưu lạc đến tay ai đó sau một thời gian dài trôi đi,
điều đó không thể nào biết được. Nếu như lưu lạc đến tay người nào đó thì
chắc cũng lại là một mối nhân quả nào chăng?

Cuộc lễ tế vong linh của những người đã chìm khuất ngoài khơi biển

Việt Nam cho đến bây giờ không phải chỉ có công sức của một mình tôi mà
làm nổi. Sự gắn kết với tâm tình an ủi đến vong linh cha tôi cũng không
phải của một mình tôi nữa. Tất cả những người đã hy sinh ngoài khơi Việt
Nam trong đó có cha tôi đã không bị quên lãng cho đến tận bây giờ.

Người dân Quảng Ngãi

Trên đường đi đầy những tiếng nói cười.

Những chiếc xe máy không biết từ đâu xuất hiện cứ đổ xô ngược xuôi

chen chúc trên đường. Mười năm trước, con đường này chật kín xe đạp, thì
bây giờ thay vào đó là những chiếc xe máy do Nhật Bản sản xuất.

Một chiếc xe chở hai người là chuyện bình thường, nhiều chiếc chở

đến ba người chạy bon bon trên đường.

Một người đi cùng nói:

“Ông Nakamoto à, khi băng qua đường đừng chạy. Cứ đi từ từ, người

ta sẽ tránh mình thôi.”

Đừng chạy, đừng vội vàng, đừng hốt hoảng, xe máy sẽ nhường đường.

Thế là sẽ sang được bên kia thôi. Nhưng sao tôi cứ sợ và muốn bỏ chạy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.