MỘ BIA GIỮA BIỂN - MẢNH ĐẤT CUỐI CÙNG NƠI NGƯỜI CHA NẰM LẠI - Trang 114

thế mà cũng tìm đến đây nhỉ. Sau khi nói thế và mời chúng tôi uống một
loại trà như hồng trà, người cha anh M bắt đầu câu chuyện.

“Khi ấy”, người thông dịch nói.

Đó là khi chiếc thuyền cha tôi bị đánh chìm vào ngày 22 tháng 12 năm

1944 (năm Chiêu Hòa thứ mười chín).

“Khi đó chúng tôi nghe thấy những tiếng bom nổ rất lớn.”

Đúng là câu chuyện không thể ngờ được. Trong gia đình có người

giúp đỡ tôi làm lễ tế vong linh tại hiện địa lại có người cha nghe ra được
thanh âm của khoảnh khắc ngày hôm đó.

“Tiếng nổ từ phía biển xa vọng vào đến tận đây. Vì thế mà tôi nghĩ

chắc có vụ cháy nổ gì khủng khiếp lắm. Những người dân sống gần biển
nói họ thấy một cột lửa bốc cao lên từ phía biển xa.”

Qua người thông dịch, cha anh M đã nói với chúng tôi như thế.

Vùng đất của thành phố Quảng Ngãi mở ra đến tận nông thôn cách

biển gần mười ki-lô-mét. Để đến được vùng phụ cận của thành phố như
vậy, chắc chắn tiếng nổ phải rất khủng khiếp.

Khi tôi đến Việt Nam lần đầu tiên, cũng có ông lão tuổi chừng như thế

đã nhìn thấy quang cảnh dầu loang trên biển khi chiếc tàu chìm từ sâu trong
ký ức xa xăm. Lần này cũng lại trong ký ức của một ông già khác nữa nghe
được tiếng nổ ngoài khơi xa vào thuở ấy. Như vậy, mộ bia của ba chiếc tàu
chìm dưới đáy biển đã được xác nhận. Đây chắc chắn là dấu tích của một
giai đoạn lịch sử buồn, nhưng nó làm cho hình dáng của cha tôi nơi đó sáu
mươi năm về trước và khung cảnh của chiếc tàu dần dần hiện rõ ra từng
đường nét.

Cha tôi đang đứng đợi ngay gần đây. Tôi tin chắc như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.