MỘ BIA GIỮA BIỂN - MẢNH ĐẤT CUỐI CÙNG NƠI NGƯỜI CHA NẰM LẠI - Trang 118

tháng quá dài? Tôi cúi đầu xuống, chắp hai tay lại.

“Gửi đến tất cả một trăm mười chín người trên con tàu Otowasan

Maru…”

Tôi gọi những con người nay đã trở thành những linh hồn nằm sâu

dưới biển, chịu đựng lạnh giá bao nhiêu năm.

“Hôm nay, tôi đã từ Nhật Bản đến đây. Nếu nghe được những lời tôi

nói, xin hãy nổi lên nhảy múa trên tầng không rồi trở về quê quán của mình
đi. Cũng giống như tôi đây, những gia đình thân nhân nơi quê nhà chắc
cũng đang chờ đợi mọi người đấy.”

Với tâm trạng như thể có quả cân rủ thẳng xuống lặng yên nơi đáy

ngực, không còn đung đưa nữa, tôi cứ thế mà nói ra thành lời.

Buổi chiều ngày 1 tháng 2 năm 2010 (năm Bình Thành thứ hai mươi

hai). Chắc vì dành cho ngày này mà trời để màu xanh thẳm. Trời xanh tuyệt
bích đã khiến tôi nghĩ như vậy. Biển Đông trong tầm mắt phản chiếu ánh
sáng và màu xanh bát ngát không một gợn mây.

Bên cạnh tôi đang ngồi khấn nguyện trên mặt biển có đặt ba vòng hoa

lớn như vầng mặt trời. Những lá dừa được kết thành hình tròn như cái mâm
lớn, cài thêm những bông hoa đỏ rực và vàng ươm. Vòng hoa lớn nhất là
dành cho những người tử trận của chiếc tàu Otowasan Maru, hai vòng còn
lại là dành cho tàu Omurosan Maru và tàu Arita Maru. Khác với cách tết
hoa kiểu Nhật Bản, những vòng hoa tết kiểu Việt Nam trông như một bông
hoa thật lớn. Những người Việt Nam vì ngày hôm nay mà chuẩn bị những
vòng hoa này cho tôi.

Tất cả có sáu mươi sáu bông hoa.

Ai đó đã nói với tôi như thế. Cho đến ngày được đi thăm cha hôm nay,

thời gian là sáu mươi sáu năm. Những người Việt Nam nơi đây đã truyền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.