MỘ BIA GIỮA BIỂN - MẢNH ĐẤT CUỐI CÙNG NƠI NGƯỜI CHA NẰM LẠI - Trang 28

“Cha con ấy mà... Nếu mất trong chiến tranh vì Thiên Hoàng Bệ Hạ

thì sẽ được tế lễ ở đền Thần đạo Yasukuni, vì thế không thành Phật mà
thành thần đấy.”

Vì thành thần nên không phải là bàn thờ Phật mà là bàn thờ thần. Đối

với trẻ con khi đó đúng là một lý luận kỳ lạ khó hiểu mặc dù cảm thấy như
đã hiểu.

Trong giấy báo tử nhận được chỉ thấy viết một dòng đơn giản: “Tử

thương trong khi đang chiến đấu hướng Hishima”.

Hướng Hishima tức là hướng Philippines nhưng tôi không biết rõ cụ

thể là nơi nào. Cũng không có ai nói cho tôi nghe là chết trong trận chiến
nào và chết ra sao. Trong thông báo chính thức lạnh lùng đó, như đã ném
bỏ đi bao nhiêu nghi vấn, chỉ còn ép lại thành một từ “chết” mà thôi.

Cảm xúc và hơi ấm từ bàn tay dày thô ráp của cha nắm chặt tay tôi lần

cuối cùng ngày nào trên sân ga vẫn còn đây. Và hình ảnh cuối cùng của
người cha đang vẫy không ngừng chiếc mũ chiến binh luôn còn mãi trong
đáy mắt tôi.

Người cha đó đã “chết”. Điều đó phải chăng là chan đã đi về nơi nào

chăng? Người cha đã trở thành như thế nào nhỉ? Cái nghi ngờ đơn sơ ấy cứ
giăng mắc hoài trong tim tôi.

Lúc đó, ai trong số anh em tôi đã nói:

“Di cốt của cha như thế nào nhỉ? Có tóc với móng không nhỉ?”

Khi mở nắp hộp chứa di cốt, tôi muốn nhìn thấy hình bóng của cha tôi.

Tôi muốn nhìn thấy hình bóng người cha khi trở về chỉ chút thôi, dù cho
hình bóng ấy đã đổi thay hoàn toàn đến mức như thế. Cái ý nghĩ đó đã
xuyên suốt chung anh em chúng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.