MỘ BIA GIỮA BIỂN - MẢNH ĐẤT CUỐI CÙNG NƠI NGƯỜI CHA NẰM LẠI - Trang 35

con. Tôi cúi gằm mặt như thể chôn vùi mình giữa đám lúa mạch đó.

Tôi nghe rõ tiếng tim mình đang đập thình thịch. Vừa thở dốc tôi vừa

nghĩ ngợi:

“Mình không cần phải lo lắng sẽ bị tìm thấy ở nơi đây.”

Cứ thế tôi ngồi xuống giữa cánh đồng lúa mạch.

Một lúc lâu sau, những cơn gió đêm thổi đến lạnh người. Dù cho lạnh

đến tâm can và bụng bắt đầu đói nhưng tôi không có ý đứng dậy.

Mình không thể nào trở về nhà được nữa.

Như bị đông cứng lại bởi nỗi sợ hãi và hưng phấn, tôi bắt đầu bị cơn

buồn ngủ bủa vây. Giữa những khu ruộng có trải rơm và lá khô. Hơi ấm
nhỏ nhoi của ban ngày còn sót lại, thay cho tấm nệm êm. Tôi vùi mình
trong đó và ngủ thiếp đi.

Tôi nghe nói ở nhà trải qua một phen kinh hoảng. Nghe nói mẹ bù lu

bù loa tìm tôi từ chuồng bò đến tận phòng ngủ. Rồi quày quả về nhà ông bà
ngoại hỏi thăm, hay đi tìm các nhà hàng xóm xung quanh. Nằm vùi nơi
cánh đồng lúa mạch, trong cơn mê ngủ tôi cũng có cảm giác nghe gọi tên
mình. Nhưng do quá mệt mỏi nên không thể nào trở dậy được, cứ thế mà
ngủ thiếp đi.

Đến khi hơi lạnh thấm vào run người làm tôi mở mắt ra thì bầu trời

phía đông là một màu sáng bạch. Chắc sau một đêm lạnh giá đã làm cảm
xúc của tôi tĩnh lặng lại chăng? Tôi trở mình thức dậy và hiểu như thế. Tôi
khập khễnh lê bước về nhà với đôi chân trần dơ dáy. Mẹ ngồi bên lò sưởi,
vẫn còn thức. Thấy tôi đứng ngoài cửa, mẹ không nói gì mà ngoắt tôi ngồi
trên đầu gối rồi xỏ vào chân tôi đôi dép tôi thường mang. Chân mẹ thật ấm.
Tôi áp mặt mình vào đó rồi nằm xuống. Nước mắt tôi trào ra làm ướt đôi
chân mẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.