MỘ BIA GIỮA BIỂN - MẢNH ĐẤT CUỐI CÙNG NƠI NGƯỜI CHA NẰM LẠI - Trang 59

Hình dáng cha tôi trước mắt không âm thanh, không cử động. Tại sao

lại đứng nơi đây nhỉ? Không, nơi này là đâu mới được chứ?

Tôi quá sức kinh ngạc vì nghi vấn nên mới cất tiếng:

“Chan à?”

Khoảnh khắc lời nói tôi thốt ra thì hình bóng cha tôi biến mất. Thay

vào đó, trước mắt tôi ngập tràn ánh sáng. Bị vây trong ánh sáng ngập tràn,
tôi nhận ra mình đang đứng trong bóng tối.

Tôi mở mắt ra. Nhìn lên cái giếng trời trong phòng. Tôi xoay ngang

người lại, cử động cổ và biết mình đang nằm ngủ trên giường.

Khoảnh khắc tiếp sau tôi nói như buột miệng:

“Nơi này sáng quá nhỉ? Mình đang ở đâu đây?”

Tôi đang nằm trong phòng bệnh, trong cảnh thập tử nhất sinh. Bác sĩ

đang gắng sức trị liệu báo cho vợ tôi là hãy gọi cho những người tôi muốn
gặp đi. Người bệnh gần chết ấy đã thở lại và cất tiếng hỏi nơi này là đâu.

Cô y tá kinh hoảng lên mà nói:

“Anh nói chi dzậy?” (Phương ngữ vùng Okayama có nghĩa là “Anh

nói gì thế?”)

Tôi đã trở về từ vực sâu nỗi chết. Người đã đưa tôi trở lại thế giới này

là cha tôi.

Đó là buổi sáng sớm ngày 15 tháng 4 năm 1982 (năm Chiêu Hòa thứ

năm mươi bảy). Tôi chạy xe máy giao báo của một cơ quan đảng chính trị.
Khi ấy, tôi là một nhân viên của đảng phái đó, bận rộn bôn tẩu tối ngày tìm
kiếm những người mua và đọc báo đảng, rồi chạy vòng vòng lo việc tuyển
cử. Sau khi giành chiến thắng với công ty, tôi muốn dùng những kinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.