MỘ BIA GIỮA BIỂN - MẢNH ĐẤT CUỐI CÙNG NƠI NGƯỜI CHA NẰM LẠI - Trang 61

Nhớ lại hình dáng im lặng không nói một lời nào của cha tôi, nghi ngờ

càng lúc càng lớn dần. Sau trải nghiệm mãnh liệt thời niên thiếu khi mở
chiếc hộp bạch mộc đựng di cốt cha tôi, đây là nghi ngờ căn bản hợp lý cứ
âm ỉ cháy trong tôi .

Cái gọi là di cốt chẳng qua chỉ là ít tro than với vài hòn đá nhỏ. Khi

kéo cánh cửa giấy nghe tiếng bước chân đi cứ ngỡ là cha về nhà. Có khi tìm
sự cầu cứu nơi mộ địa, khi mộng tưởng về những binh sĩ sống trong rừng,
những ý nghĩ làm tôi bất an sau cuộc chiến. Đi qua một chặng đường dài
như vậy, tôi bắt đầu nguyện rằng mình phải làm một “lễ tế vong ngay hiện
địa”.

Tuy vậy, “hiện địa” là ở nơi nào đây?

Trong giấy báo tử gửi về cho gia đình chỉ nói là hướng Hishima. Nếu

nghĩ đến cái hộp di cốt toàn tro và đá, liệu rằng nó có nói lên điều gì về
phút cuối cùng của cha hay không?

Nếu không biết gì về dấu tích người cha thì không thể làm lễ tế vong

linh được. Nếu không tìm ra được vùng đất cuối cùng nơi cha ngã xuống
thì không thể nào chấp nhận cái chết đó từ trong thâm tâm. Nếu không tìm
ra được nơi đó, sao linh hồn của cha có thể thành Phật được đây?

Sau buổi chia biệt vào mùa thu năm 1944 (năm Chiêu Hòa thứ mười

chín), cha tôi đã chiến đấu ở đâu và mất ở nơi nào? Để giải đáp những nghi
vấn này, tôi bắt đầu quá trình tìm kiếm dài lâu.

“Đã khởi hành đi từ Ujina”

Vì bị trọng thương xé rách nội tạng nên việc dưỡng thương kéo dài

đến ba năm. Cuối cùng, đến khi được tự do đi lại, tôi về thăm cố hương
vùng Kawamo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.