MỘ BIA GIỮA BIỂN - MẢNH ĐẤT CUỐI CÙNG NƠI NGƯỜI CHA NẰM LẠI - Trang 83

chối là chuyện đương nhiên thôi. Điều còn lại sau đó là một cảm giác nóng
lòng và bất an trong tâm tư của một người trước hiện thực khó hiểu này.

Mặc dù cuối cùng tôi cũng đến được gần vịnh Batangan…

Quyết tâm đến vùng đất mà cha tôi đã hy sinh đến đây xem như kết

thúc. Vùng biển nằm ngay trước mắt nhưng thuyền không thể ra khơi. Nếu
cứ như thế này mãi thì tôi đành phải quay về Nhật Bản mà không thực hiện
được ý nguyện của mình và cũng không biết gửi tâm tư của mình vào đâu.
Nếu vậy, ít nhất tôi cũng phải tìm ra một nơi để gửi gắm những lời an ủi
vào vùng biển nhìn ra chiến trận mà cha tôi đã hy sinh. Sau khi đã quyết ý
như thế, tôi mới nhờ những người đồng hành và người thông dịch thử đi
quanh vùng biển này xem sao. Và tôi đã gặp một vết tích nhỏ nhoi của cuộc
Chiến tranh Thái Bình Dương còn sót lại nơi vùng bờ biển Đông từ ký ức
của một ông lão già nua. Vào thời chiến tranh khi ấy, vùng biển này đã bị
nhiễm dầu loang từ một chiếc tàu bị đánh chìm. Ông lão đang chơi với đứa
cháu nhỏ từ tốn kể lại những mảnh vụn ký ức như lần tìm về một dĩ vãng
xa xăm, điều đó khiến tôi quyết định vùng biển này sẽ là nơi mình gửi gắm
những lời an ủi vong linh người đã khuất. Đó là vào buổi sáng ngày thứ tư
khi tôi từ Nhật Bản đến Việt Nam.

Lần đầu đến Việt Nam

Tháng 9 năm 1999 (năm Bình Thành thứ mười một), tôi nghỉ hưu, thôi

công việc của đảng. Vì có thời gian rảnh dành cho riêng mình nên tôi
nhanh chóng quyết định sang thăm Việt Nam, mảnh đất cuối cùng nơi cha
tôi nằm lại.

Nhưng sang Việt Nam thế nào, đến vịnh Batangan (Ba Làng An) ra

sao mới được đây? Ngay khi vừa mới nghĩ là “mình đi thôi” thì tôi đã
hoang mang lạc lối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.