MỘ BIA GIỮA BIỂN - MẢNH ĐẤT CUỐI CÙNG NƠI NGƯỜI CHA NẰM LẠI - Trang 86

Okayama, đến Shin Osaka vào lúc 6 giờ 52 phút. Từ Shin Osaka
khởi hành lúc 7 giờ 18 phút đến sân bay Kansai vào lúc 8 giờ 13
phút. Tôi lên quầy Vietnam Airlines tầng bốn, ra khỏi cổng cần
một ngàn sáu trăm yên.

Đi mua vé máy bay khởi hành vào ngày 14 tháng 2. Rẻ hơn mình
nghĩ. Chuyến tàu Nozomi từ Okayama đến Shin Osaka có ba
ngàn yên”.

Trong thời gian chuẩn bị, nhật ký toàn ghi chuyện sang Việt Nam. Khi

ấy, tôi đã gặp phải một chuyện đau đầu không ngờ. Đó là chuyện liên quan
đến chiếc máy trị liệu mà tôi đang sử dụng.

Tôi có bệnh ngừng hô hấp khi đang ngủ nên trong khi ngủ phải dùng

chiếc máy hỗ trợ hô hấp. Tuy nhiên, đó là một chiếc máy lớn và nặng
chừng một vòng tay người ôm. Khi tôi mang chiếc máy đó lên máy bay,
đến phần kiểm tra hành lý xách tay thì bị vướng lại, người ta hỏi “Đây là
cái gì?”. Tôi là người nước ngoài mang theo chiếc máy khả nghi, lại đi
tuyến quốc tế, không hiểu được ngôn ngữ. Nếu xảy ra chuyện, chắc tôi sẽ
bị bỏ lại, không được lên máy bay. Tôi hỏi người của công ty hàng không
rồi nói chuyện với anh N. Tôi đã chụp hình và ghi thêm lời giải thích trước
nhưng người ta trả lời là “không được”. Cuối cùng, khi làm thủ tục xuất
nhập cảnh, tôi phải trình tờ giấy bác sĩ trị liệu chính, trên có viết lời giải
thích về công dụng của chiếc máy. Chỉ việc bay sang Việt Nam thôi mà
những việc phải làm chất cao như núi.

Trong quá trình khổ sở chuẩn bị xuất cảnh, tôi đã viết trong nhật ký

như thế này:

“Ngày 1 tháng 2 đi Việt Nam, sắp được gặp cha. Nếu cha còn
sống thì hay biết mấy. Nhưng chẳng có hy vọng gì. Đã năm mươi
sáu năm rồi, nay mới được đến Việt Nam, mảnh đất cuối cùng
của cha, thì mình phải vui lên chứ. Anh em tất cả giờ đã đổi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.