MỘ BIA GIỮA BIỂN - MẢNH ĐẤT CUỐI CÙNG NƠI NGƯỜI CHA NẰM LẠI - Trang 87

khác. Những tháng ngày dài, thật dài. Chiến tranh vẫn chưa kết
thúc. Nhiều người chết vẫn chưa một lần được ai đến thăm. Mình
muốn thử hỏi ý kiến Thủ tướng xem Chính phủ nhìn nhận vấn đề
này ra sao?”

Đơn thân độc mã nơi một đất nước xa lạ, tôi có cảm giác bất an khi

đến đây lần đầu tiên. Nỗi bất an càng lớn thì ý nghĩ “nếu những gia đình
thân nhân bị hại trong chiến tranh không làm đến mức này thì chắc không
thể nào an ủi được các vong linh” càng mạnh trong tôi.

Tuy vậy, đúng theo như trong nhật ký đã ghi, tôi có cảm giác mình sẽ

truyền đạt suy nghĩ của tất cả anh chị em đến cha rất mạnh trong tôi. Cùng
với việc chuẩn bị hộ chiếu, tôi đã viết thư thông báo cho tất cả anh chị em
mình. Rằng tôi đi Việt Nam viếng cha, sẽ gửi đến cha những suy nghĩ của
tất cả anh chị em mình. Tôi muốn truyền đạt tất cả lời nói của những đứa
con đối với người cha đang yên nghỉ nơi vùng biển Việt Nam. Vì tôi sẽ
hướng về cha ở nơi tế vong linh và đọc lên những suy nghĩ này, nên tôi mới
nhờ mọi người viết thư gửi cho tôi.

Những bức thư của các anh chị em đến với tôi vào tháng 2, lúc đã cận

kề ngày đi. Riêng mình, tôi cũng viết những điều mình nghĩ ra giấy vào
ngày 12 tháng 2 trước ngày xuất cảnh.

“Cuối cùng tôi cũng viết một mạch xong bức thư gửi cho cha
những băn khoăn của tôi lâu nay. Gom lại có tất cả sáu lá thư.
Tôi bỏ thêm vào hình cha với mẹ trong chiếc phong bì.”

Ngày 14 tháng 2, hai ngày sau. Tôi thức dậy lúc 3 giờ rưỡi sáng, trình

bày kế hoạch của mình trước bàn thờ Phật. Trước khi rời khỏi nhà, tôi kiểm
tra lại hành lý. Tôi căng thẳng đến mức kiểm tra lại ba, bốn lần.

Bức thư gửi cha của những người con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.