MƠ VỀ EM - Trang 184

bịu đến đâu, Ngài luôn có thời gian dành cho chúng ta. Bác luôn nghĩ tất cả
chúng ta đều vui lòng đáp trả Ngài như vậy.”

Sara rầu rĩ gật đầu trong khi nhớ lại rằng Martha Kingswood đi lễ nhà

thờ đều đặn hơn bất cứ người nào. Martha luôn đến trước 15 phút và ngồi ở
hàng đầu tiên. Bà cũng có thói quen về muộn hơn mọi người 15 phút, vì bà
cảm thấy bà có một tránh nhiệm đặc biệt là góp ý cho Mục sư Crawford để
cải thiện bài thuyết giáo như thế nào. “Perry và bác chưa từng bỏ qua một
buổi lễ vào Chủ nhật vì bất kỳ lý do nào,” Martha tiếp tục nói “và cả ông
Kingswood cũng vậy lúc đương thời. ‘Tôi thà là một người trông cửa trong
ngôi nhà của Chúa, còn hơn là trú ngụ trong những túp lều xấu xa.’ Cháu
có biết câu trích dẫn đó từ đâu không, Sara?”

“Job*?” Sara đoán.

(‘Job’: một trong những sách kinh thánh)

“Thánh ca,” Marth đáp với một cái cau mày. “Không một cô gái nào

muốn làm vợ Perry lại từng nghĩ đến việc bỏ lỡ việc phụng sự Chúa, trừ khi
vì những nguyên nhân không thể tránh được.”

“Cái chết? Thảm họa thiên nhiên?” Sara gợi ý với vẻ ngây thơ, trong khi

cảm thấy đầu gối Perry huých vào cô để cảnh báo.

“Chính xác như vậy,” Martha nói.

Sara im lặng, tất cả sự hồ hởi được ở cạnh Perry tan dần. Cô đến đây để

ở bên anh, chứ không phải để nghe mẹ anh rao giảng, cho dù với ý-định-tốt
đến đâu. Tại sao Perry lại để nó diễn ra mà không nói với lời? Anh đang rất
hài lòng khi mẹ anh chiếm hữu thời gian ở bên nhau của họ. Sara cố gắng
lờ đi cơn uất ức bằng cách chuyển cuộc nói chuyện sang một hướng mới.
“Hãy kể cho cháu nghe chuyện gì xảy ra ở Greenwood Corners khi cháu
vắng nhà. Bệnh gút của bác Dawson thế nào rồi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.