MƠ VỀ EM - Trang 362

Những dây thần kinh của Sara gào lên phản đối, đòi hỏi hành động. Cô

thà chết ngay lúc này còn hơn trông chờ vào sự đối xử của một người đàn
bà điên trong một thời gian vô định. Cô phải làm điều gì đó ngay trước khi
họ đến được căn phòng trên đỉnh tháp. Đi thêm được vài bước nữa, cô giả
vờ vấp chân vào bậc thang. Cô bất ngờ quay lại và túm lấy cánh tay của
Joyce.

Joyce rít lên giận dữ, và chống trả để giữ lại khẩu súng. Cô ta đánh rơi

chiếc đèn và cố gắng cào vào mặt Sara. Họ liều mạng ghì chặt lấy nhau và
lăn xuống những bậc thang. Đầu và lưng Sara đập vào những bậc thang đá
đau đớn và khiến cô choáng váng, nhưng cô không thả cánh tay của Joyce
ra, thậm chí ngay cả lúc cô cảm thấy nó rơi vào giữa hai thân thể đang lăn
đi của họ.

Ngay lập tức trong tai cô vang lên một tiếng nổ.

Suy nghĩ đầu tiên của Sara là cô đã bị bắn. Cô cảm thấy một cú đập

mạnh vào ngực mà dần dần cô mới nhận ra là đó là cái báng súng. Cô chậm
chạp đụng đậy và đứng lên, ấn một bàn tay vào bên đầu nhói đau.

Joyce nằm đó cách một hai bước chân, rên rỉ. Một mảng máu đỏ thẫm

tuôn ra từ vai cô ta. “Giúp tôi,” cô ta thở khò khè.

“Giúp bà?” Sara nhắc lại, chân cô loạng choạng. Bằng cách nào đó cô cố

gắng lấy lại sự tỉnh táo. Chiếc đèn xe vẫn còn nguyên vẹn, ngọn lửa nhỏ
xíu bập bùng khi chiếc đèn lăn chậm chãi trên một bậc thang. Sau khi nhặt
chiếc đèn lên, cô đi đến chỗ Joyce đang nắm chặt bên vai bị thương của
mình. Tôi nên để bà ở đây, cô nghĩ. Cô không nhận ra là mình đã bật ra
thành lời những từ đó cho đến khi Joyce trả lời.

“Cô không thể để tôi chết!”

“Bà sẽ không chết.” Chán ghét và sợ hãi, Sara cởi chiếc áo choàng của

mình và cuộn nó lại, sau đó ấn nó chặt vào vết thương để cầm máu. Joyce

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.