MƠ VỀ EM - Trang 370

Joyce liếc nhìn chồng nhưng không trả lời. Sara thận trọng lại gần Ngài

Ashby. Ông ta đang ngồi trong một chiếc ghế gần lò sưởi, hai đầu gối tách
ra một cách thoải mái. Một người đàn ông già lùn béo, cổ mập ú với hai gò
má nhão nhẹt và chảy xệ, mắt lồi, ông ta trông giống một con ếch hống
hách. Cô cảm thấy mình như một con ruồi kém may mắn xâm phậm vào
lãnh địa của nó. Cho dù mang trên người bộ trang phục lịch sự và kế thừa
một gia sản quý tộc, ông ta mang vẻ bụi bặm và thâm hiểm khiến Sara mất
nhuệ khí.

“Giải thích chuyện này đi.” Ông ta vừa nói vừa nhìn Sara chằm chằm,

bàn tay to bè khua khua nóng nảy.

Sara đón ánh mắt ông ta và cố giữ giọng cứng rắn hết mức có thể. “Tôi

không thể miêu tả những hành động của Quý bà Ashby đơn giản là ‘chuyện
phiền toái’ được, thưa ngài. Tối nay vợ ngài đã châm lửa đốt cháy câu lạc
bộ của chồng tôi, đe dọa tính mạng và bắt cóc tôi, định nhốt tôi lại trong tòa
lâu đài bỏ hoang của ngài như tù nhân riêng của bà ấy! Tôi sẵn sàng tố cáo
bà ấy ra tòa về việc cố ý giết người.”

Joyce nóng vội xen vào. “Cô ta nói dối, thưa ngài! Cô… cô nông dân này

đã tấn công tôi mà không có sự va chạm nào – “

“Im ngay!” Ashby nạt. Đôi mắt bò sát của ông quay lại với Sara. “Bà

không định đi tố cáo các nhà chức trách, bà Craven, nếu không bà đã không
mang bà Ashby về với tôi. Bà và tôi tốt hơn là không nên phơi bày những
chi tiết bẩn thỉu trong chuyện này trước tòa. Rốt cuộc thì, chồng bà, cũng
có tội như vợ tôi.”

“Tôi không đồng ý – “

“Ồ? Vậy bà đang làm gì, nếu không phải đang cố gắng bảo vệ ông ta

khỏi những hậu quả của những sai lầm trong quá khứ? Mặc dù bà muốn
tranh cãi điểm này, bà Craven, bà cũng hiểu rằng chồng bà không bao giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.