MƠ VỀ EM - Trang 373

rụng rời cắn chặt môi. “Ừm, ít nhất là họ biết có khả năng là tôi không
sao.”

“Họ không cảm thấy nhiều hy vọng như vậy,” Ashby nói lạnh nhạt. “Tôi

phải nói rằng, chồng bà trông khá bình thường trước tình huống này.”

Tim Sara đập thình thịch vì lo lắng. Cô biết điều đó không bình thường

chút nào, Derek không thể đối mặt với cảm xúc đau đớn dồn nén. Anh giữ
chúng ở bên trong, giấu kín nỗi đau và sợ hãi trước mặt mọi người, ngay cả
với chính anh. Cô phải tìm anh. Có lẽ nơi có nhiều triển vọng nhất là câu
lạc bộ. Bình minh sắp lên, chắc chắn anh muốn xem xét tòa nhà bị hủy hoại
trong ánh sáng ban ngày và xác định sự tổn thất. Cô sốt ruột nói, “Thưa
ngài, tôi muốn nhờ một cỗ xe của ngài đưa tôi đến phố St. James.”

Ngài Ashby gật đầu. “Ngay lập tức.”

Sara rời phòng, trong khi Joyce điên cuồng gào thét sau cô, “Ta sẽ không

bị nhốt vĩnh viên… Ta sẽ trở lại! Cô sẽ không bao giờ an toàn!”

*****

Hơi thở của Sara văng bật ra khi vừa nhìn thấy câu lạc bộ. Hay đúng hơn

là, nơi trước kia đã là câu lạc bộ. Trộm cướp và người ăn xin đang lần mò
trong đống gạch để tìm kiếm những đồ vật đã bị lửa thiêu. Sara chầm chậm
bước xuống cỗ xe của nhà Ashby.

Cô đứng một bên đường và nhìn chăm chú. “Chúa ơi,” cô thì thầm, ngân

ngấn nước mắt. Tất cả giấc mơ của Derek, biểu tượng hoài bão của anh…
đã bị san bằng. Không còn lại gì ngoài những cây cột và cầu thang đá hoa,
lởm chởm như bộ xương trần của một con gấu vĩ đại. Những mảng đá đổ
vỡ vương vãi khắp nơi. Tác động của sự hủy hoại này mới khó để lường
trước. Trong nhiều năm nay câu lạc bộ đã trở thành trung tâm điểm của
cuộc đời Derek. Cô không thể tưởng tượng anh sẽ phản ứng như thế nào
trước sự mất mát này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.