MƠ YÊU - Trang 149

- Con yêu hạ mà nội, không biết thì sao con lại đem cô ấy giới thiệu với nội
như một bạn gái được.
- Vậy sao?
Giọng bà Lân có âm sắc chế giễu làm Viễn chột dạ. Không hiểu vở kịch
của anh có sơ sót điều gì làm bà nghi ngờ không. Nếu có, vở kịch sẽ phải
hạ màn và anh mất cơ hội gần Hạ, chưa kể là cô sẽ nhận chịu ác cảm từ nội.
Anh cười gượng:
- Con thương Hạ mà nội. Nội thử con làm chi nữa không biết.
- Ừ thì giờ thấy con chạy đôn chạy đáo, xuông cả vào quán người ta doa.
nạt, bỏ quên phong thái điềm đạm, lịch lãm của mình đi mất thì nội đã biết
rồi.
Viễn thở phào:
- Vậy là nội chỉ thử con thôi.
- Nhưng nếu như con không thương con bé lắm, không đặt con bé cao hơn
người khác, thì đây cũng là cơ hội cho cậu Thoại. Nội cũng thích tánh cậu
ấy, con bé hạ có thể gặp Thoại sẽ tốt hơn con nhiều.
Viễn nhăn mặt hốt hoảng:
- Sao nội lại nói vậy? Con là cháu ruột của nội mà.
Bà Lân lắc đầu tra gạn:
- Vậy sao? Vậy thì cháu nội thử nói nội nghe cái cô gái ấy là ai?
Viễn bất ngờ:
- Nội... nói ai vậy?
Bà lắc đầu:
- Đừng giả vờ. Cái cô ăn mặc bó sát ở Đà Lạt, da đen thui, hút thuốc liên
tục cứ như tay chơi chính hiệu ấy. Con nhỏ còn dám níu kéo con, không kể
gì con bé Hạ cạnh bên sao? Đúng chưa? Nó là ai?
Viễn ngần ngừ:
- À, tên cô ấy là Lam Anh.
- Con có quan hệ gì với cô ta?
- Con... có bồ bịch đôi chút với Lam Anh trước khi gặp Hạ.
Bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của bà nội, anh vội phân trần:
- Nhưng chỉ là thời gian ngắn thôi. Con đã chia tay với cô ấy rồi nội ơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.