MƠ YÊU - Trang 150

- Còn bây giờ? Có ai khác nữa không?
- Không ạ, chỉ có Hạ thôi.
- Vậy là như con vừa nói khi nãy, con yêu Hạ phải không?
- Dạ - Viễn gật đầu ngay, lần này.
- Vậy làm lễ đính hôn đi. Trước khi ông bà nội về nước.
- Đính hôn? - Viễn nghe qua mà sững sờ, không tin vào tai mình.
- Sao vậy? Con đã nói con muốn ở lại đây lấy vợ và làm ăn, nên ông bà
muốn thấy được sự chắc chắn của quyết định ấy.
Viễn ấp úng:
- Nhưng mà con...
Bà Lân im lặng, nghiêm khắc nhìn thẳng vào anh, làm Viễn khó mở lời.
Anh bối rối trước cái nhìn dò xét của bà.
Bà Lân đứng dậy, lắc đầu, có vẻ giận trước thái độ lừng khừng không quyết
đoán của Viễn. Bà bỏ lên lầu, trước khi đi bà còn ngoái lại một câu:
- Nội để con suy nghĩ. Tương lai của con phụ thuộc vào quyết định của con.
Nếu đã nói yêu thương con bé, mà con để mất nó thì con là đứa ngu ngốc
nhất trên đời. Hãy quyết định đi rồi bào cho nội biềt.
Viễn ngồi lại đó. Trong căn phòng khách cổ kính rộng mênh mang. Anh cố
ép mình suy nghĩ nhưng không thể được. Có suy nghĩ cách gì cũng khó
thoát ra khỏi tình cảnh này.
Biết lấy ai cố vấn cho mình lúc này nhỉ? Phải có một người nào đó có kinh
nghiệm trong cái việc gỡ những rối rắm trong đầu mình. Người có kinh
nghiệm, anh chợt nhớ đến ông nội, có lẽ phải kể thật cho ông nghe thôi,
tình cảm của anh bây giờ.
Dì Tám nấu bếp đi lên dọn tách trà của bà Lân, dì hỏi Viễn:
- Cậu Viễn có uống nước không? Dì mang cho cậu ly cam nhé?
Anh lắc đầu:
- Không, dì khỏi làm. Nội con đâu rồi dì?
Dì ngơ ngác trả lời:
- Bà... mới đi lên lầu.
Viễn phát cáu lên:
- Không phải bà, ông nội kìa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.