MƠ YÊU - Trang 172

- Không có. Nó mà biết thì sẽ phun ra hết cho em nghe rồi. Thú thật, lúc đó
anh túng thế phải làm như vậy thôi.
Nhìn gương mặt Hạ đã bớt cau có, anh hơi mừng, nói tiếp:
- Buổi tối lại rước em, anh cũng phân vân không biết có nên nói em nghe
không, sợ em giẫy nẫy không thèm đi là tiêu hết.
Hạ bĩu môi, ấm ức:
- Cho nên anh đã tỉnh bơ đẩy tôi vào thế bị động? - Rồi cô than van -
Không hiểu sao tôi lại còn có thể đứng phỗng ra đấy cho anh trao nhẫn, cắt
bánh...
Cô vụt nín ngang và lúng túng đến đỏ mặt vì chợt nhớ ra anh còn ôm hôn
cô thật lâu trước mặt biết bao là người, nụ hôn làm cô quên mất tiêu mình
là ai.
Như đoán được dòng suy nghĩ của cô, anh tủm tỉm cười:
- Còn cười nữa, cô sừng sộ.
- Hờ!... Ờ thì không cười - Anh ráng nín cười trước bộ măt hầm hầm mắc
cỡ của cô - Anh cũng đâu có biết ông bà nội mời đông người đến như vậy.
- Cô liếc anh:
- Không biết? Chắc là anh không biết trước không? Tôi nhớ anh còn cười
toe toét đi bắt tay từng người như có kế hoạch trước vậy, toe toét cảm ơn
khi họ đến chúc mừng cứ y như thật vậy.
Viễn đã định nói với cô là thật chứ còn gì nữa, thì nghe giọng cô rầu rầu:
- Ông bà nội anh về cũng là lúc Hạ sửa soạn nhâp học rồi. Thật ra Hạ cũng
quý ông bà lắm, họ quan tâm nhiều đến con cháu và lo lắng thương yêu hết
lòng, nếu Hạ có người thân như họ, Hạ sẽ hạnh phúc lắm, chắc chả bao giờ
nghĩ ra cái vở kịch quái quỷ dở ẹc giống anh để gạt họ đâu.
Viễn không để ý đến câu chê bai của Hạ về mình. Anh chỉ thấy vui mừng vì
Hạ cũng nghĩ tốt và có tình cảm với nội, có một điều nữa làm anh đăm
chiêu, suy nghĩ, sau hồi lâu anh hỏi cô:
- Hạ học năm cuối phải không?
- Ừm, năm tới.
- Dạ chứ sao ừ.
Hạ cười:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.