MƠ YÊU - Trang 40

kịch nhỏ này. Tôi tự tin cô sẽ làm tốt công việc này.
Hạ nhìn anh cảm động, cô không biết nói gì với anh. Anh tốt với cô và hiểu
cô hơn cả cô hiểu mình. Vậy mà cô cứ ác cảm với anh vì tánh tình khô
khan, lạnh lẽo.
Hạ lúng túng cô đang tìm từ để cảm ơn anh hay nói với anh câu gì dễ nghe,
Viễn nhìn thấy, anh hỏi:
- Sao thế?
Hạ ấp úng:
- Không, tôi muốn cảm ơn anh. Nhưng không biết nói thế nào.
Viễn cười:
- Cô khỏi nói chi cả. Nếu muốn cảm ơn tôi chỉ cần bớt bướng bĩnh và cãi lý
đi là được rồi.
Anh chợt nhớ ra hai đĩa súp:
- Này thôi nhé, súp nguội cả rồi. Ta nhưng nói chuyện được không?
Hạ cũng hăng hái gật đầu:
- Ờ đúng rồi, anh nhắc tôi mới nhớ. Đây là món tôi gọi mà, tôi phải ăn thử
mới được.
Rồi cô hạ giọng:
- Thú thật với anh, nãy giờ lúc anh nói chuyện tôi thấy trong bụng cồn cào,
bần thần, cứ ngỡ anh nói hay quá đến nỗi mình cảm động muốn xỉu. Ai dè
là bao tử rỗng đang réo gọi.
Vẻ mặt lém của cô làm cho Viễn phì cười, anh lắc đầu nói nhỏ.
- Thật là trẻ con.
Đang tận hưởng món súp đầu tiên. hạ nuốt vội vào và nói:
- Anh nói cái chi?
Viễn ngẩng lên ngạc nhiên:
- Gì cơ?
- Anh vừa lẩm bẩm cái gì đấy thôi.
- À! Tôi nói cô trẻ con.
Hạ lườm anh:
- Tôi đã hai mươi mốt tuổi rồi, còn hơn một năm nữa là tốt nghiệp đại học.
Anh có thể nói tôi vụng về, quê mùa… nhưng tôi không còn trẻ con nữa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.