MƠ YÊU - Trang 42

Viễn chiều ý, để mặc cộ Hạ bắt đầu độc tấu một loại nhạc cụ giữa dao và
dĩa. Một âm thanh ken két đến rợn người.
Vài bàn ăn rải rác gần đó, thực khách sửng sốt quay lại nhìn. Hạ ngưng tay
ngẩng lên, mắt lia xung quanh. Trừ những anh bồi bàn gỉa vờ nhìn quanh
quất ra vẻ điếc đặc, còn lại ai ai cũng đang chiêm ngưỡng cộ Hạ lấm lét đỏ
mặt, cô quay lại Viễn tỉnh bơ, từ tốn cắt phần thịt trên đĩa mình và ăn.
Hạ ngần ngừ không biết có nên tiếp tục cắt nữa hay thôi. Tánh tình ngoan
cố của cô giục cô lia dao, nhưng ngẩng lên, mọi ánh mắt đều khiếp đảm
nhìn cô.
Hạ đành chịu thôi, cô buông dao, nĩa thở ra.
- Anh giúp tôi nhé.
Viễn phì cười trước vẻ mặt ngượng ngùng của cô.
- Rất hân hạnh – Anh nói giễu.
Bàn tay anh quả là điệu nghệ trong việc này.
Những ngón tay thanh và dài của anh cầm dao và nĩa một cách gọn gàng,
chỉ một loáng miếng beefsteak dày cộp của cô đã được cắt nhỏ. Anh đưa
dĩa trở về phía cô, thấy cô đang săm soi bàn tay mình.
- Gì thế, giận bàn tay mình à? Tay cô không có lỗi gì trong việc này đâu.
- Đâu có, tại tôi thấy bàn tay tôi là con gái mà xấu hơn tay anh thôi.
Viễn chú ý:
- Đâu đưa tôi xem.
Hạ chìa tay ra, bàn tay cô cũng thon và mảnh các ngón nhỏ xíu, dễ thương
nhưng lòng bàn tay thì, chao ôi! Chai cứng ngắc. Viễn nhíu mày sờ lên mấy
đốt chai.
- Tại sao vậy?
- À! Đó là công việc. Một dạo tôi phụ việc xắt thuốc cho một tiệm thuốc
bắc. Con dao rất to và bén. Tiệm đó lại đông khách nên tôi mới có mấy nốt
chai này. Lúc mới xuống Sài Gòn, để sống tôi làm rất nhiều việc vặt nặng
và mệt sức, nên tay tôi chai cũng là chuyện đương nhiên.
Hạ đã nói xong nhưng bàn tay cô vẫn còn bị giữ lại bên Viễn. Mặt anh cau
lại suy nghĩ, sau cùng anh hỏi:
- Cô đã nghỉ mấy chỗ đó chưa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.