MƠ YÊU - Trang 65

Tưởng đâu sinh nó ra vai trò của mình được nâng lên. Ai ngờ lại càng bị bó
buộc. Tôi không chịu nổi nữa rồi.
- Cô định làm gì? - Giọng cha căng thẳng.
- Tôi đi đây.
- Tại sao? Cô đi đâu mới được.
Giọng mẹ thản nhiên đến lạnh lùng.
- Tôi đi tìm một vùng đất mới để sống. Ở đây ngộp thở quá rồi. Tôi đã phí
mất tám chín năm trời chôn chân ở cái gia đình họ Huỳnh này. Thật uổng
phí biết bao nhiêu. Bây giờ tôi phải đi, để sống cho tôi.
Cha nổi giận:
- Sống cho cổ Cô bảo sống cho cô là nghĩa lý làm sao? Cô còn muốn gì nữa
chứ?
- Mẹ tôi dù chuyên quyền và khó khăn. Cô cũng đâu có ngày nào phải chịu
cảnh làm dâu. Lấy nhau đủ lễ, đủ nghĩa, một căn biệt thự dành riêng. Tôi
coi sóc quản lý công việc phụ mẹ, cô chỉ ngồi nhà trông con. Thế mà, từ
ngày đẻ nó ra, cô có bao giờ bồng ẵm dạy dỗ nó đâu, chỉ đóng bộ đi chơi
suốt. Bây giờ lại la cà ở mấy chỗ không sáng sủa, với đủ loại bạn bè, thử
hỏi lại cô, coi cô có xứng đáng dâu con họ Huỳnh nữa không?
Chạm đến điều uất ức, mẹ tuôn ra ngay:
- Phải, tôi không xứng đáng là mẹ của thằng nhỏ, thì đó tôi trả nó cho mẹ
con ông, kiếm đứa con gái ngu đần nào về nhà làm mẹ cho nó.
Bà nói tiếp:
- Còn nói về dâu con, tôi cũng không xứng? Vậy thì bây giờ tôi đi nè.
Sau phút sững sờ, cha thất thanh:
- Cô không được đi. Cô là vợ tôi, cô phải…
Mẹ cắt ngang:
- Tôi muốn ly dị. Ông viết giấy đi, tôi chả yêu thương gì ông, anh khờ ạ.
Điều tôi muốn là làm dâu trưởng một nhà quyền quí, giàu có, nằm trong tay
thế lực, tiền bạc, của cải, như mẹ Ông đó. Ông tưởng tôi thích ngôi nhà tù
hãm này à? Không đâu, điều tôi muốn là được ở trong ngôi nhà lớn ở
đường Lý thường Kiệt kia.
Mẹ cay đắng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.