MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 116

Hai binh sĩ cao lớn kéo một người tóc tai bù xù đi vào. Người nọ máu

chảy đầm đìa từ mông tới cẳng chân, không còn chỗ nào lành lặn, rõ ràng
đã bị dùng trọng hình. Người đó cố gắng ngẩng đầu lên, mặt mũi bầm dập
hết cả, chỉ có thể lờ mờ nhận ra là Nguyên Vũ.

Tôi sợ hãi ngã ra đất, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Liễu Ngôn Sinh nói:

“Nguyên Vũ, ruồi trâu kia có phải là Hoa Mộc Cẩn sai ngươi bảo Tín Nhi
bỏ vào thuốc của phu nhân không?”

Nguyên Vũ không dám nhìn tôi, chỉ mệt mỏi gật đầu, miệng phun ra ít

bọt máu.

“Người còn gì để nói?”

Tôi ngẩng đầu lên, điềm tĩnh đáp: “Mộc Cẩn chỉ là thương muội muội

của Nguyên Vũ cũng bị ứ huyết tắc kinh giống Bích Oánh nhưng không
mời được lang trung, cho nên mới đem ít thuốc Bích Oánh chưa uống hết
cho Nguyên Vũ, rồi cho hắn năm mươi lượng bạc, nô tỳ cũng không biết
Nguyên Vũ có về chỗ thái thái không.”

“Nguyên Vũ đương nhiên trở về, ngươi còn bảo hắn thông đồng với

Tín Nhi trong phòng ta để bỏ thuốc, ngươi đã quên sao, đồ tiện nhân này?”
Phu nhân quát lớn.

Tôi nhìn về phía Nguyên Vũ, chỉ thấy ánh mắt hắn trống rỗng chẳng

khác gì người chết, Liễu Ngôn Sinh còn làm trò hỏi hắn trước mặt tôi, hắn
chỉ ngây ngốc nói phải.

Được lắm, nhân chứng vật chứng đều có đủ, xem ra phen này tôi chết

chắc rồi. Tôi hỏi Nguyên Vũ: “Tiểu Vũ tử, có phải có người bắt người nhà
cậu rồi bắt cậu hại tôi, hay là cậu cũng bị vu oan giá họa?”

Đôi mắt trống rỗng của Nguyên Vũ thoáng hoảng sợ, môi mấp máy,

miệng hé ra hồi lâu như muốn nói điều gì nhưng lại không phát ra tiếng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.