MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 117

nào, sau cùng chỉ rơi lệ nhìn tôi.

“Đừng có làm bộ làm tịch nữa, Hoa Mộc Cẩn, ngươi từng nói bị người

ta đánh lén ở Tây Lâm, e rằng đây chỉ là kế nghi binh. Mau mau thú nhận
ai là chủ nhân của ngươi?” Giọng nói của Liễu Ngôn Sinh từ trên truyền
tới: “Để khỏi bị khổ đến da thịt.”

Tôi nhìn phu nhân và Liễu Ngôn Sinh: “Xin phu nhân, Liễu tiên sinh

minh giám, ruồi trâu là do Mộc Cẩn mua theo đơn thuốc của lang trung
Triệu Mạnh Lâm, chỉ vì ngoài nô tỳ ra bên cạnh Bích Oánh không còn ai
chăm sóc nên mới nhờ Nguyên Vũ đi bốc thuốc giúp, phu nhân có thể sai
người xuống núi mời Triệu lang trung tới đối chứng.”

“Hoa Mộc Cẩn, ngươi oán ta không đối tốt với ngươi bằng Cẩm Tú

nên mới hại ta phải không!” Phu nhân thở dài một hơi: “Thật ra ta vốn định
mấy hôm nữa cho ngươi vào Tử viên làm, không ngờ ngươi lại dám…”

Nói xong liền rơi lệ không ngừng, Liễu Ngôn Sinh thở dài: “Phu nhân

chớ nên thương tâm vì cái loại không biết tốt xấu này, Hoa Mộc Cẩn, hôm
qua chúng ta đã vào thành tìm Triệu Mạnh Lâm nhưng cả nhà hắn đã rời
khỏi thành Tây An, chắc chắn là vì việc bị bại lộ nên mới chạy trốn.”

Tôi thấy đầu mình ong ong, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô:

“Trong phòng nô tỳ vẫn còn đơn thuốc Tứ vật thang thêm ruồi trâu, xin thái
thái sai người đi tìm.”

Phu nhân cười lạnh: “Ngươi không cần gấp, từ lúc ngươi bước ra khỏi

phòng, ta đã sai người đi tìm. Ngôn Sinh, Hòe An đã trở về phục mệnh
chưa?”

Lúc này Hòe An bước vào phòng, trên tay cầm một đống vàng bạc

châu báu, lụa là gấm vóc, “Bẩm phu nhân, đây là những vật khả nghi mà
Hòe An tìm được trong phòng Hoa Mộc Cẩn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.