MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 120

Sắc mặt Bích Oánh thoáng trắng bệnh, chỉ biết chăm chú nhìn tôi, tôi

cười nhạt. Phu nhân lạnh lùng nói: “Ngươi cười cái gì?”

Tôi biết hôm nay không thể tránh khỏi họa này, dứt khoát điên một

lần, trước khi chết cũng phải biểu lộ chút tài năng cho người khác ngạc
nhiên: “Phu nhân cũng biết, một đại gia tộc như Nguyên gia, nếu đánh từ
bên ngoài thì nhất thời không thể diệt được. Người xưa từng nói “Con rết
trăm chân, chết cũng không ngã”, thế nhưng, nếu là bên trong tự đánh giết
lẫn nhau thì ngày bại vong đã không còn xa. Ta thấy thương cho nỗi khổ
tâm của Nguyên hầu gia, đại nghiệp còn chưa thành, trong nhà đã có hạng
tiểu nhân thừa cơ đấu đá nhau, sát hại trung lương rồi.”

“Vịt chết đến nơi còn cứng mỏ, lôi ra ngoài đánh cho ta, nếu vẫn còn

sống thì cho nó điểm chỉ rồi gọi bà buôn tới đuổi ra khỏi trang.” Nguyên
phu nhân cố nén lửa giận nói.

Tôi bị hai người cao lớn kéo ra, Bích Oánh bật khóc, quỳ xuống lấy

chân phu nhân, cầu xin tha thứ, nhưng Hương Cần lại tiến lên, đạp một
phát vào ngực nàng, đá nàng xuống dưới chân rồi cười nhạt: “Tiện tỳ, thân
thể dơ bẩn như ngươi mà cũng dám đụng vào phu nhân sao.”

Miệng Bích Oánh ứa máu, nàng quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển, lúc

quay đầu nhìn tôi, trong mắt là một mảnh tro tàn.

Thắt lưng tôi đã bị cố định lại, tấm gỗ từ từ kẹp vào, sự thật chứng

minh tôi đúng là một con vịt chết tới nơi còn cứng mỏ, cơn đau khiến tôi
không thốt ra lời.

Trong lúc tôi đau đớn nghĩ làm sao để lật lại vụ án này thì Bích Oánh

chợt nói: “Xin phu nhân bảo bọn họ dừng tay, nô tỳ có chuyện muốn nói.”

Phu nhân ra lệnh ngừng lại, tôi nhìn Bích Oánh, nước mắt tuôn ra.

Một người thanh cao như Bích Oánh, năm đó dù bị đổ tội trộm cắp, bị dùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.