MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 142

bảo muốn tiểu nhân nói lại với cô nương, phải vạn lần cẩn thẩn Bạch tam
gia. Nếu cô nương có việc gấp cần gọi tiểu nhân chỉ cần đặt vật nào lên cây
mai ngoài Tây Phong Uyển là được.”

“Có người tới, xin Mộc cô nương bảo trọng.” Ông ta khôi phục vẻ mặt

nịnh bợ, nói: “Cô nương xem, các thứ đều đủ hết rồi, tiểu nhân xin phép đi
trước.”

“Mộc nha đầu, sao cô đi chậm vậy!” Tố Huy không kiên nhẫn quay

lại, bóp bóp vai, tôi vội vàng đáp lời, chạy tới phụ đem đồ đạc vào kho.
Vừa bước vào vườn mai tôi đã nghe được một tiếng quát có phần quen
thuộc, thì ra là Nguyên Phi Giác, không biết Bích Oánh thế nào rồi? Tôi lập
tức chạy về phía trung đình, chỉ thấy hai thân ảnh một đỏ một trắng đang
đánh nhau, một lát sau, cái bóng màu đỏ nhảy lùi lại, Nguyên Phi Bạch vận
áo trắng ngồi trên xe lăn như trước, tay cầm một chiếc roi đen sẫm, trên
trán lấm tấm mồ hôi.

Sắc mặt Nguyên Phi Giác hơi trắng bệch, tay cầm cành cây mà hắn

vẫn một mực nói là trường mâu, chỉ vào Nguyên Phi Bạch: “Tam què, mau
đem Mộc nha đầu giao ra đây.”

Nguyên Phi Bạch hừ lạnh: “Đường đường là nam tử hán đại trượng

phu, cả ngày lại chạy tới chỗ ta muốn một nha đầu, ngươi thật không có
tiền đồ.”

Nguyên Phi Giác hùng hồn đáp: “Mộc nha đầu vốn là của ta, ngươi và

Hàn Tu Trúc lại dùng trá, điểm huyệt của Quả Nhĩ Nhân mới đoạt được
nàng đi, hôm nay ta phải dẫn nàng đi. Mộc nha đầu, Mộc nha đầu, mau ra
đây.” Nói đến đó hắn liền kích động quát rầm lên.

“Tứ gia, hôm nay luyện thế là đủ rồi, đừng quấy nhiễu Tam gia nữa,

chúng ta quay về đi.” Quả Nhĩ Nhân nhìn mặt trời, mặt không chút cảm
xúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.