MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 143

“Không, hôm nay ta nhất định phải gặp Mộc nha đầu. Đều tại lão, tự

nhiên lại đem một Oánh nha đầu về làm gì.” Hắn bướng bỉnh đáp, trong
mắt có tia phiền muộn.

“Hừ, hôm đó chính ngươi đi nhầm đường chạy tới Đông doanh, lại

còn trách Quả Nhĩ Nhân? Suốt ngày chỉ biết có Mộc nha đầu, chẳng có
chút tiến bộ nào, ngươi không thấy xấu hổ sao? Truyền ra ngoài, vương tử
của Đột Quyết lại sa vào nữ sắc, ta thân làm ca ca thấy mất mặt thay
ngươi.” Nguyên Phi Bạch hừ lạnh mà sắc mặt của bạn học Nguyên Phi
Giác cũng đã xanh như dưa muối.

Quả Nhĩ Nhân cũng lúng túng vô cùng, Hàn Tu Trúc ho một tiếng,

hình như cũng cảm thấy lời của Nguyên Phi Bạch có phần hơi quá: “Sắc
trời còn sớm, không bằng mời Quả tiên sinh và Tứ gia uống trà xong hẵng
đi.”

Nguyên Phi Giác bỗng giận dữ nói: “Đúng là do nha hoàn sinh ra mới

thích đi cướp nha đầu nhà người ta, thật là miệng chó không phun được ngà
voi.”

Mọi người đều biến sắc, tục ngữ đã nói rồi, đánh người chớ vả mặt,

mắng người chớ bêu riếu. Khuôn mặt của Nguyên Phi Giác đã lạnh tới cực
điểm.

Tôi đang muốn đi ra khuyên Nguyên Phi Giác, không ngờ Nguyên Phi

Bạch nói lại càng quá: “Do nha hoàn sinh ra thì làm sao, còn hơn cái loại ai
cũng có thể làm chồng!”

Lúc tôi chạy tới, Nguyên Phi Giác đã hét lớn một tiếng rồi bổ nhào tới,

roi da của Nguyên Phi Bạch đã đập lên mặt Phi Giác, lưu lại một vết máu,
nhưng hắn như không có cảm giác mà lao tới đẩy Nguyên Phi Bạch ra khỏi
xe lăn. Tôi hét lên, mà Hàn Tu Trúc và Quả Nhĩ Nhân lại không chút biến
sắc, hai người họ tụm lại một chỗ. Tôi nghĩ Nguyên Phi Bạch đi đứng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.