MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 145

ra thể thống gì?” Sau đó bèn kéo Nguyên Phi Giác đứng dậy định đi.
Nguyên Phi Giác khóc thút thít nhấc cây thương lên, hoàn toàn chẳng có tí
xíu khí độ của một vị thiếu gia nào, lại còn không ngừng quay đầu lại nhìn
tôi, trong mắt có uất ức, có hờn giận, còn có vô cùng không tình nguyện.

Tôi quay đầu lại thì thấy Hàn Tu Trúc đang đẩy xe lăn qua. Nguyên

Phi Bạch giận dữ vịn vào xe nhảy lên, hoàn mỹ tựa như đại bàng giương
cánh vậy. Tôi tiến tới: “Tam gia không sao… chứ!”

Thằng nhóc xấu xa này không những không biết cảm ơn, lại còn vung

một roi, đẩy tôi ra xa hai bước, ánh mắt tràn đầy tia cảnh cáo sắc lạnh, sau
đó được Hàn Tu Trúc đẩy đi.

Chỉ còn lại mình tôi đứng ở vườn mai, má trái sưng vù như đầu heo.

Tố Huy đi tới, thở dài một hơi, vỗ vỗ vai tôi, nhìn mặt tôi rồi nói: “Không
sao, may mà tướng mạo cô vốn xấu xí nên bị đánh cũng không sao.” Nói
xong liền ngửa mặt cười ha ha.

Ai da! Thằng nhóc chết tiệt!

Lời khích lệ này đúng là khiến người ta buồn bực mà!

Mấy ngày tiếp theo, tôi cứ mơ tới dáng vẻ quay đầu nhìn tôi mà rơi lệ

của Nguyên Phi Giác, mà Hàn Tu Trúc bắt đầu để tôi hầu hạ việc ăn uống
thường ngày cho Phi Bạch. Chỉ là anh ta vẫn hờ hững với tôi như trước.
Hứ, không để ý thì không để ý, đẹp trai thì giỏi lắm sao? Ai thích làm nha
hoàn của anh chứ!

Tôi lén xin Hàn tiên sinh cho tôi tới Ngọc Bắc Trai thăm Bích Oánh.

Tôi mượn cớ là sợ Giác Tứ gia trút giận lên Bích Oánh không ngờ ông ta
lại đồng ý. Ông còn nói để Tố Huy đưa tôi đi, có điều trước lúc trời tối phải
trở về. Tôi nói, nếu thiếu gia không cho phép thì làm thế nào bây giờ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.