MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 152

Tôi vẫn cười nhu hòa như trước, nắm chặt tay hắn, nhẹ nhàng đọc lại

từng chữ từng chữ. Ánh mắt của hắn dần dịu xuống, sau lại càng thêm sáng
ngời. Hắn nhìn ta, vừa kích động lại vừa vui mừng.

Lúc này, tôi mới nhẹ nhõm trở lại, lòng thật vui mừng vì tình huống

còn tốt hơn nhiều so với dự liệu, hắn không những không tức giận mà còn
tiếp nhận sự giúp đỡ của tôi.

Khi tôi đọc xong Thanh ngọc án, hắn nắm lấy tay tôi, ngây ngốc nói:

“Mộc nha đầu, bài từ(3) này hay quá, là nàng làm sao..”

Tôi không gật đầu cũng chẳng lắc, trước mặt một đứa nhỏ ngây thơ,

thật thà như vậy, tôi không thể nói dối nổi, chỉ đành cười không nói. Hắn
lại vuốt lên tập thơ một hồi, đọc một lúc rồi nói: “Mộc nha đầu, nàng thật
thông minh, nghĩ được biện pháp hay như vậy. Thảo nào Quả Nhĩ Nhân
vẫn thường khen nàng nhanh trí xảo trá, lòng dạ thâm sâu, miệng nam mô
bụng bồ dao găm(4)…”

Hứ?! Ngài đang khen tôi, khẳng định là không sai, nhưng Quả Nhĩ

Nhân kia hẳn là đang mắng tôi!

Hắn lẩm bẩm nói tiếp: “Bài từ này nói thật đúng, có một người khiến

người ta phải một mực tìm kiếm, gấp đến độ ăn không ngon, ngủ không
yên, ngay cả lúc luyện võ cũng thất thần, thực ra người ấy lại ở ngay bên
cạnh, vừa quay đầu là nhìn thấy. Ta hiểu rồi, nàng chính là người ta vẫn
luôn tìm kiếm, Mộc nha đầu, thì ra nàng vẫn luôn ở bên cạnh ta.”

Tôi ngẩng đầu đón lấy ánh mắt sáng ngời ấy, Nguyên Phi Giác này

thật thông minh, thoáng cái đã hiểu ra rồi, nếu có một ngày, hắn có thể
giống tôi, nhìn thấy hết thảy cảnh đẹp nhân gian thì thật tốt!

Tôi còn đang suy nghĩ thì hắn đã vui vẻ đứng dậy, trịnh trọng đặt tập

thơ tôi tặng vào trong ngực áo rồi kéo tay tôi, nói: “Mộc nha đầu, ta thích
vật nàng tặng ta, ta cũng tặng lại nàng một vật.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.