MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 176

ngủ đi, nằm ở cuối gió dễ bị cảm lạnh.”

Tôi ngẫm nghĩ, thấy cũng đúng, nhỡ đâu Hoa Mộc Cẩn này ngã xuống

thì Nguyên Phi Bạch cũng không đứng dậy được, cho nên nhất định tự
chăm sóc bản thân cho tốt. Tôi gật đầu, thu dọn một chút rồi đi tới bên anh
ta, nhưng vẫn cách ra một khoảng xa, vừa định ngủ thì Nguyên Phi Bạch
bỗng vươn tay sang kéo tôi qua. Tôi sợ hãi giãy dụa, thầm nghĩ: toi rồi, lại
trúng gian kế của anh ta rồi, coi bộ lại muốn đánh tôi nữa. Nghĩ vậy bèn ôm
đầu, khom chặt thắt lưng, làm tốt công tác phòng ngự, không ngờ một lúc
lâu sau cũng không thấy động tĩnh gì, chỉ nghe anh ta thở dài một hơi.

Tôi chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt Nguyên Phi Bạch hiện lên một tia

tức giận, ôm tôi vào lòng rồi kéo áo khoác lên, nhẹ nhàng nói: “Cô đừng sợ
ta, Mộc Cẩn, chỉ cần cô không ngược ý ta nữa ta sẽ không tổn thương đến
cô.”

Trong sáu năm tôi ở Tử Tê sơn trang, tổng cộng số lời Nguyên Phi

Bạch nói với tôi cũng không nhiều bằng hôm nay.

Tôi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen nhánh tựa màn đêm ấy, nghi ngờ

a một tiếng rồi nằm xích ra một chút, xoay người lại, tôi ôm chặt Thù tình
trong ngực, nhắm mắt lại, tuy cơ thể vô cùng mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn
vạn phần cảnh giác.

Trong lòng hết sức thắc mắc, chỉ đành đổ thừa cho lời Quả Nhĩ Nhân

nói với Hàn Tu Trúc khi ấy, nhưng cũng không đúng, bây giờ tôi cũng
không được giống Bích Oánh, được ăn được mặc, nhàn nhã không có việc
gì làm, thỉnh thoảng thì thêu một cái túi cho Nguyên Phi Giác, nào có như
tôi, bị người ta cười là nữ sắc ma, lại còn bị rơi xuống khe núi với tên ác
ma này, chịu bao sự hành hạ, sinh hoạt thì như người hoang dã.

Nhớ tới Nguyên Phi Giác, trong đầu tôi hiện lên ánh mắt dịu dàng của

thiếu niên tóc đỏ ấy giữa rừng hoa đào, lòng chợt ngọt ngào, dần dần tiến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.