MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 177

vào mộng đẹp lúc nào không hay.

Vịt hầm bát bảo, thịt lợn om nước sốt, chân giò hầm, bắp heo om,

sprite và coca đã mở nắp, tôi ngồi bên bàn ăn, Vu Phi Yến liên tục gắp đồ
ăn cho tôi, Nguyên Phi Giác rót coca, Bích Oánh bưng thức ăn lên, nước
bọt tứa ra, tôi đang định cắn một miếng thật to thì một tên ăn mày bỗng đi
tới trước mặt cướp đi đùi heo trong tay tôi, tôi giận dữ, tóm lấy hắn: “Chết
tiệt, ngươi dám cướp đồ ăn của ta?”

Tên ăn mày kia quay đầu lại, không ngờ lại là Du Trường An…

Tôi giật mình tỉnh lại, cả người ướt đẫm, ngay cả bên mép cũng ướt

hết…

Sau đó tôi mới phát hiện ra mình đang nằm trong lòng Nguyên Phi

Bạch, nước bọt chảy hết lên vạt áo của anh ta, mà Nguyên Phi Bạch đang
chớp mắt nhìn tôi, anh ta nhẹ nhàng hỏi: “Trường An là ai?”

Mặt tôi đỏ bừng, vừa xoa nước miếng vừa nhảy vọt ra: “Bẩm thiếu

gia, Trường An là cách gọi khác của Tây An thôi, tôi đi chuẩn bị đồ ăn cho
thiếu gia.”

Tôi chạy vụt tới ven suối, ra sức hất nước lên mặt, trong lòng lại

không ngừng tự hỏi: vì sao tôi lại mơ thấy Du Trường An, càng chết nữa là
sao tôi lại ngủ trong lòng tên ác ma Nguyên Phi Bạch kia, lại còn chảy
nước miếng lên người anh ta.

Trời bắt đầu nổi gió, tôi dùng một chiếc lá chuối thật to che lại cửa

động, vừa phòng mưa vừa phòng quân địch, chỉ để lộ ra một góc. Nguyên
Phi Bạch đang ngồi trong động điều tức luyện công, tôi nhàm chán nhìn
một góc trời, thầm nghĩ, không biết bao giờ cứu binh mới tới? Lẽ nào muốn
tôi và tên Nguyên Phi Bạch quái đản này ở đây cả đời, người tôi run một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.