MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 178

cái, kiếp trước vẫn thường thấy tình tiết này trên phim ảnh, chính là một đôi
nam nữ thù địch vô tình lạc tới đảo hoang, không những không tàn sát nhau
mà còn trở thành người yêu, sau đó thì sinh ra một đống em bé. Nếu tôi và
Nguyên Phi Bạch sinh một đứa bé trong hang núi này, tôi sẽ phải tìm nhiều
thức ăn hơn, hơn nữa nếu sinh con, hẳn tôi sẽ phải chăm hết, như vậy chẳng
phải mệt chết sao?

Ôi?! Tôi đang nghĩ lung tung gì vậy? Tôi lắc lắc đầu, mặt mày ủ ê

thầm nghĩ làm sao để truyền tin ra ngoài.

Một đoạn dân ca Thiểm Tây du dương bỗng truyền tới. Nguyên Phi

Bạch mở mắt mà tinh thần tôi cũng rung lên, đang định bước ra ngoài thì
Nguyên Phi Bạch đã gọi theo: “Cẩn thận có trá.”

Tôi gật đầu, cầm theo một chiếc xiên cá tự chế mà Nguyên Phi Bạch

đưa cho để phòng thân sau đó liền vén đám lá chuối lên, che lại cửa động
rồi bước vào màn mưa xuân lất phất, lặng lẽ tiến về phía phát ra tiếng hát.

Càng tới gần, ca từ nghe được càng rõ. Tôi đã từng nghe khúc ca này,

chính là một bản tình ca truyền thống, hình như gọi là “Cõi trần không
ngăn được người nhớ người”(4), trước đây Tống Minh Lỗi và Vu Phi Yến
lúc nhàn rỗi từng theo học thiếu niên địa phương rồi hát cho tôi nghe.

“Du hoa khai hoa kết tuệ tuệ, liên tâm cách thủy tưởng muội muội.

Tưởng nhĩ tưởng đắc trứ liễu hoảng, canh địa giang thượng hà lao

sàng.

Yêm tử tại hà lý tiếu tử tại hà xử, thùy tri đạo ngã tâm lý tưởng muội

muội.

Xương hoa tuyền tử trường lưu thủy, đả truân khạp thụy mộng kiến

nhĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.