MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 180

Nguyên Phi Bạch, tay múa đoản kiếm, nhảy qua nhảy lại, vạt áo tung bay
tươi đẹp như con chim nhỏ hôm qua tôi thấy, chẳng phải ai khác ngoài
Ngọc Lang Quân.

Tôi kêu khổ không ngừng, tại sao lúc sắp được cứu lại nhảy ra tên tiểu

tử này vậy?

Ngọc Lang Quân cười khanh khách, “Ông trời đúng là không phụ

người có lòng, ta tìm mất mấy ngày, cuối cùng để ta tìm được ngươi, bảo
bối, ngươi biết không, Ngọc Nhi ta một ngày không gặp như cách ba thu,
bây giờ cứ như một đời rồi mới gặp lại người vậy, nhớ ngươi đến tim cũng
đau rồi.” Hắn thở dài một hơi: “Ta tuyệt không trách ngươi vì đã giết lão
già Hoa Hồ Điệp kia, lão bức ngươi như vậy là sai rồi, thực ra, thực ra… ta
cũng hận hắn chiếm đoạt ta.” Hắn oán hận nói xong, trầm mặc một lúc rồi
bỗng cười: “Bảo bối ngoan, ta không bức ngươi như lão Hoa Hồ Điệp,
ngươi thích ở trên hay dưới đều được, chỉ cần người đừng rời xa Ngọc nhi
là được.”

Ai da! Thì ra hắn là tiểu thụ, hơn nữa còn rất yêu Nguyên Phi Bạch.

Tôi có thể nhìn ra thâm tình cùng si mê trong mắt hắn khi nhìn Nguyên Phi
Bạch, có điều đi giam cầm Nguyên Phi Bạch như thế thì có khác gì cưỡng
đoạt đâu.

Tôi nên làm thế nào đây? Phải kéo dài thời gian mới được, làm sao

bây giờ, làm sao bây giờ? Có rồi, tôi giấu kỹ Thù tình rồi thản nhiên đi vào,
vừa thấy Ngọc Lang Quân thì giả bộ kinh ngạc, sau đó liền chỉ mặt Nguyên
Phi Bạch, mắng: “Nguyên Phi Bạch, ngài là đồ vô lương tâm, ta vừa mới ra
ngoài một lúc, ngài đã có người khác rồi. Ngài đã quên lúc muốn thân thể
của nô tỳ đã từng nói, ‘nàng sống là người của ta, chết cũng là ma của ta,
đời này kiếp này sẽ không xa rời’, thế mà bây giờ lại có mới nơi cũ, bội
tình bạc nghĩa như vậy! Ông trời ơi! Sao số con lại khổ thế này!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.