MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 182

Ui! Tên này nhất định là đang lấy việc công trả thù riêng.

Ngọc Lang Quân kích động chỉ tay vào mặt tôi: “Ác phụ xấu xí kia,

ngươi có biết, hai vị công tử Đạp Tuyết, Phi Ngọc là những nhân vật tôn
quý biết nhường nào, vậy mà ngươi lại dám đùa bỡn hai vị như vậy, đã thế
còn dám tìm hoa hỏi liễu, có mới nới cũ?”

Hắn nghiêm khắc nói thế, hoàn toàn quên mất việc mình làm lúc

trước, tựa như không giết được tôi là không phải với nhân dân vậy. Hắn
nâng tay, hung hăng bổ về phía tôi, Nguyên Phi Bạch lại khẽ cong ngón tay,
Ngọc Lang Quân đau đớn thu tay lại.

Tôi chăm chú nhìn một lát, thì ra ám khí kia là đầu khớp xương của

mấy con cá nhỏ, chẳng trách lần trước khi ăn xong cá, tôi luôn nhả ra một
đống lớn xương còn Nguyên Phi Bạch chỉ có một chút.

Lúc ấy tôi còn buồn bực nghĩ rằng, người đẹp sao mà chẳng giống

người thường chút nào? Ngay cả ăn cá cũng giống mèo Ba Tư, ăn cá không
nhả xương. Thì ra là anh ta len lén giữ lại, có điều không biết anh ta muốn
đề phòng tôi hay là phòng kẻ địch đây?

Trong lòng có chút bi thương, tôi trốn về bên cạnh Nguyên Phi Bạch.

Nguyên Phi Bạch liên tục bắn xương cá ra, Ngọc Lang Quân lùi tới cửa
động, dùng một khúc gỗ lớn ngăn xương cá, xoay người lại, quăng tôi ra
ngoài rồi ra tay nhanh như điện, điểm lên năm chỗ đại huyệt trên người
Nguyên Phi Bạch. Hắn tỏ vẻ đau lòng, nói: “Ta che chở cho ngươi như vậy,
mà ngươi lại hại ta, ngươi, ngươi, sao ngươi lại vô tình như thế?”

Nguyên Phi Bạch không hề sợ hãi, thản nhiên nói: “Xin thứ cho

Nguyên mỗ không phải loại người ấy, thật sự không thể báo đáp tình cảm
sâu nặng của Ngọc Lang Quân.”

Ngọc Lang Quân lộ vẻ tan nát cõi lòng nhìn anh ta, rồi nghiến răng

nghiến lợi chỉ về tôi:”Chẳng lẽ là vì đứa con gái tầm thường, thấp kém

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.